Chương trước
Chương sau
Thánh Nguyệt phu nhân gật đầu, cười khẽ nói: "Chuyện này không thành vấn đề, ta sẽ nói Tiêu lão giúp đỡ, Nguyệt Nhi, gần đây ngươi cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước đi."

Mộ Như Nguyệt không nói gì nữa, khẽ gật đầu, mấy ngày nay nàng quả thật rất mệt, nhưng đầu sỏ gây nên chính là Dạ Vô Trần....

Bóng đêm tĩnh mịch, ánh trăng như nước.

Đột nhiên, một thanh âm từ xa truyền đến trong đầu Mộ Như Nguyệt, khiến thần sắc nàng khẽ biến, sắc mặt hơi đổi.

"Mộ Như Nguyệt, nếu ngươi còn muốn gặp nhi tử kiếp trước của mình thì tới Nam Sơn gặp ta! Chỉ một mình ngươi tới, nếu không cả đời này ngươi sẽ không thể gặp lại nhi tử của ngươi."

Nhi tử?

Nàng cũng không biết vì sao khi nghe hai chữ này, trái tim nàng lại đau đớn, trước mặt nàng hiện ra một hình ảnh...

Sấm sét màu tím đầy trời giáng xuống, hai thân ảnh một tím một trắng cũng nhau đối kháng thiên lôi, nhưng không thấy rõ bộ dáng hai người kia, đúng lúc này, một đôi tay cùng một đôi chân hài tử bị ném tới trước mặt bọn họ, máu tươi đầm đìa.

Hai thân ảnh đang đối kháng thiên lôi bị phân tâm, cho nên không thể chống chọi lại thiên lôi cường đại, biến thành tro bụi....Hình ảnh này cực kì quen thuộc, giống như đã từng trải qua vậy.

Tim Mộ Như Nguyệt khẽ run lên, nàng không biết vì sao khi nhìn thấy tiểu hài tử thê thảm nằm trong vũng máu lại cảm thấy đau lòng như thế, giống như có ai dùng đao đâm vào tim nàng.

"Nam Sơn!"

Mộ Như Nguyệt nắm chặt nắm tay, nàng ngước mắt nhìn về hướng phòng ngủ, đáy lòng khẽ nói một câu xin lỗi, sau đó xoay người đi ra khỏi Tiêu gia.

Cảm giác đó khiến nàng bất an, cho dù biết rõ sẽ gặp nguy hiểm nàng cũng không thể không đi.

Trên Nam Sơn, Nam Cung Tử Phượng phun ra một ngụm máu tươi, nở nụ cười quỷ dị: "Vì không để Vô Trần ca ca nghe thấy linh hồn ta truyền âm, cái giá phải trả đúng là không nhỏ, có lẽ linh hồn bị tổn thương trong một thời gian ngắn không thể khôi phục, bất quá chỉ cần có thể đối phó được nàng, mặc kệ phải trả giá thế nào cũng đáng."

Nếu không làm như vậy, linh hồn nàng truyền âm sẽ bị Vô Trần chặn được, vậy thì làm gì cũng không còn ý nghĩa nữa....

Đột nhiên, phía trước truyền đến hơi thở quen thuộc, nàng ngước mắt nhìn lại, khi thấy thiếu nữ kia đi đến, nàng cười lạnh: "Ta đã sớm biết ngươi nhất định sẽ đến, quả nhiên như thế, Mộ Như Nguyệt, cho dù ngươi mất đi kí ức cũng không thể bỏ qua những chuyện kiếp trước, tỷ như Bạch Trạch, còn có tiểu hài tử đáng yêu kia..."

Mộ Như Nguyệt lẳng lặng đứng trên đỉnh núi, khuôn mặt không biểu tình nhìn Nam Cung Tử Phượng, nàng tới, chỉ vì cảm giác bất an trong lòng kia.

"Ta không biết ngươi đang nói cái gì, chuyện ngươi nói ta cũng không có ấn tượng gì, hiện tại ta chỉ muốn biết ngươi gọi ta tới rốt cuộc là vì cái gì?"

"Ta muốn ngươi rời khỏi Vô Trần ca ca", Nam Cung Tử Phượng cười lạnh, "Chỉ cần ngươi rời khỏi Vô Trần ca ca, ta cam đoan con của ngươi sẽ không phải chịu bất kì thương tổn nào."

Mộ Như Nguyệt không nói gì, trong mắt cũng không có bất kì gợn sóng nào.

"Ta sẽ không rời khỏi Vô Trần, cũng sẽ không để âm mưu của ngươi thực hiện được!"

Thanh âm nàng kiên định như thế, cũng khiến Nam Cung Tử Phượng run sợ.

Tính tình nữ nhân này vẫn như trước kia, bất luận thế nào cũng không chịu bị uy hiếp, dù đã luân hồi chuyển thế cũng không hề thay đổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.