Chương trước
Chương sau
Nàng xuyên tới đại lục này không lâu thì có hôn ước với nam nhân này, nhưng bởi vì xảy ra quá nhiều chuyện cho nên đến bây giờ bọn họ còn chưa thành thân...

Mọi người nhìn bộ dáng hai người thâm tình nhìn nhau đều không nhịn được thở dài một tiếng, nam nhân này tương lai nhất định là một phu quân tốt, khuyết điểm duy nhất chính là dung mạo bình thường, đứng cùng nàng quá không xứng đôi.

Trong lúc mọi người còn đang cảm thán, khuôn mặt nam nhân đột nhiên phát sinh biến hóa...

Dung nhan bình thường đã biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt tuấn mỹ như thần, nhất thời nhóm nữ đệ tử đều ngây ngẩn, si ngốc nhìn nam nhân tuấn mỹ tà mị trước mắt.

Nam nhân này vừa tôn quý vừa cường đại, lại si tình, dung nhan còn tuấn mỹ... Không phải nhân vật chỉ xuất hiện trong sách thôi sao?

Nam nhân như thế, nữ nhân nào mà không động tâm?

Nhưng mà trong mắt nam nhân này chỉ có Mộ Như Nguyệt, bất kì kẻ nào cũng không thể lọt vào đôi mắt tím của hắn...

"Tông chủ!" Diệp Khâu quay đầu nhìn Mộ Dung Thiên, cắn răng nói: "Ta thật sự có thể trị bệnh cho thiếu tông chủ, ngươi có muốn cứu nhi tử của ngươi hay không chỉ dựa vào một ý nghĩ của ngươi."

Mộ Dung Thiên nhíu mày, nhàn nhạt hỏi: "Diệp Khâu đại sư có nhìn ra chứng bệnh của con ta không?"

"Này..."

Diệp Khâu sửng sốt một chút, hắn căn bản không biết tình huống của Thanh Sơ, hiện tại nói như vậy chỉ vì muốn kéo dài thời gian, nam nhân kia nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Chỉ cần tránh được một kiếp này, hắn lại có cơ hội rời khỏi dược tông, sau khi ra ngoài rồi bọn họ còn có thể làm gì được hắn?

"Tông chủ, trong cơ thể thiếu tông chủ có một loại cổ trùng có thể hút sinh lực nên mới tạo thành tình trạng như bây giờ, chỉ cần ta luyện chế ra đan dược loại trừ cổ trùng là được, chỉ cần chút thời gian thôi."

Dù sao những người này cũng không biết rõ tình huống, hắn chỉ cần tùy tiện lừa gạt một chút là xong. Cổ trùng chỉ có trong truyền thuyết, ngay cả Vô Ngu cũng chưa từng gặp qua.

Mộ Dung Thiên nhìn Diệp Khâu, có lẽ hiện tại hắn là hi vọng cuối cùng của Thanh Sơ, nhưng mà thời điểm hắn muốn cầu tình với đan tôn giả, một thanh âm lạnh băng chặn lại lời hắn muốn nói.

"Cổ trùng?" Mộ Như Nguyệt cười lạnh, "Nghe nói cổ trùng vào cơ thể người sẽ khiến toàn thân rét run, sau tai xuất hiện ba sợi tơ hồng, đến mỗi đêm trăng tròn cổ trùng sẽ bắt đầu phát tác, hơn nữa còn đau đớn khó nhịn, cổ trùng sẽ lẳng lặng ở một nơi cách đan điền không xa, nơi đó sẽ xuất hiện một điểm nhỏ, đó là nơi cổ trùng tồn tại, quan trọng hơn là, muốn loại bỏ cổ trùng rất đơn giản, chỉ cần dùng cỏ dẫn cổ là đủ, không cần luyện chế đan dược gì, tông chủ, những điều ta nói có nghiệm chứng trên người thiếu tông chủ chưa?"

Sắc mặt Diệp Khâu đại biến, phẫn nộ quát: "Ngươi biết cái gì?"

Cổ trùng rất hiếm thấy, trên sách cũng không miêu tả tỉ mỉ, nha đầu này nhất định là nói bừa, làm sao nàng có thể biết những tri thức mà Vô Ngu cũng không biết?"Ta có nói bừa hay không, đan tôn giả là người biết rõ nhất", Mộ Như Nguyệt hơi cong khóe môi, "Còn nữa, ta muốn nói, ta có thể chữa bệnh cho hắn."

Hiện tại nàng đã đột phá đến đỉnh địa giai, cũng chắc chắn có thể luyện chế loại đan dược đó...

Mọi người ngây ngẩn, ánh mắt không dám tin nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, ngay cả đan dược sư phàm giai còn không làm được, một đan dược sư đỉnh địa đan có thể làm được sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.