“Mộ Như Nguyệt, nếu ta không có được Tử Hoàng ca ca, vậy ta sẽ không để bất kì kẻ nào có được hắn!”
Nam Cung Tử Phượng cười điên cuồng, ai có thể tưởng tượng được nỗi chua xót thống khổ của nàng năm đó? Mỗi lần nhìn thấy bọn họ ân ái cùng với đứa nhỏ đáng yêu giống hệt Tử Hoàng ca ca, nàng hận không thể hung hăng phá nát hạnh phúc của bọn họ....
Đứa bé đáng yêu kia là con của nam nhân nàng yêu cùng một nữ nhân khác, cho nên dù nàng không dùng hắn để nhiễu loạn tâm trí bọn họ thì cũng sẽ không bỏ qua cho nó.
Mộ Như Nguyệt mặt không đổi sắc nhìn Nam Cung Tử Phượng.
Đồ vật mình không chiếm được cũng không cho người khác có được, tâm tư nàng tàn nhẫn độc ác cỡ nào? Đáng tiếc....
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta cũng không quen biết Tử Hoàng gì hết, ta đã có vị hôn phu.”
Nam nhân kia, là người cả đời này nàng không muốn tổn thương nhất, cũng là người nàng ở bên cạnh cả đời. Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, một đời này, nàng chỉ nhìn trúng một Dạ Vô Trần.
Nam Cung Tử Phượng cười lạnh: “Mộ Như Nguyệt, ngươi không nhớ chuyện trước kia ta cũng không trách ngươi, nhưng hôm nay, ngươi phải chết ở đây! Ta sẽ không để bất cứ kẻ nào phá hư tình cảm của ta cùng Tử Hoàng ca ca, nếu ngươi chết, ta sẽ luôn bồi bên cạnh hắn cho đến khi hắn tiếp nhận ta mới thôi....”
Dứt lời, thân thể nhanh chóng vọt về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878156/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.