“Phụ thân, ta đã trở về.”
Ngay tại thời điểm Tiêu lão gia đang nôn nóng chờ đợi, một thanh âm trung niên từ ngoài cửa truyền đến, lúc hắn quay đầu lại liền nhìn thấy Tiêu Thiên Vũ cùng Thánh Nguyệt phu nhân sóng vai đi tới.
Trong tay Thánh Nguyệt phu nhân còn dẫn theo một thiếu nữ tuyệt sắc động lòng người.
Bộ dáng thiếu nữ kia có vài phần giống Thánh Nguyệt phu nhân, không cần suy nghĩ cũng biết đó là ai...
“Vũ Nhi, Ngọc Nhi, các ngươi rốt cuộc trở về rồi”, trong lòng Tiêu lão gia vui vẻ, vội vàng đi ra nghênh đón, ánh mắt hắn dừng trên người Mộ Như Nguyệt, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lượt.
Mộ Như Nguyệt bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, cả người nổi da gà.
“Cái kia...” Tiêu lão gia xoa xoa hai tay, cười ha ha nói, “Nói vậy vị này là cháu gái ta?”
Thánh Nguyệt phu nhân khẽ mỉm cười, kéo tay Mộ Như Nguyệt đến trước mặt Tiêu lão gia: “Nguyệt Nhi, đây là gia gia ngươi.”
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt mới ngẩng đầu nhìn lão nhân trước mặt.
Lão nhân cười tủm tỉm, bộ dáng có vẻ hòa ái dễ gần, chẳng qua đáy mắt ngẫu nhiên hiện lên tia tinh quang, vừa nhìn chính là lão gia hỏa ưa tính kế.Nàng còn tưởng Tiêu lão gia là một lão nhân uy nghiêm, không ngờ lại là dáng vẻ này.
Mộ Như Nguyệt chớp chớp mắt, mở miệng gọi: “Gia gia.”
“Ai”, Tiêu lão gia vội vàng lên tiếng, vươn bàn tay đầy vết chai lên sờ sờ đầu Mộ Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878125/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.