“Mộ Như Nguyệt, ngươi biết sai lầm lớn nhất đời này của ngươi là gì không?” Mộ Đình Nhi cười lạnh một tiếng, dùng thanh âm chỉ có người trên võ đài nghe được, nói: “Sai lầm lớn nhất đời này của ngươi chính là sinh ra là nữ nhi Mộ gia, ta rõ ràng ưu tú hơn ngươi nhưng lại chỉ là dưỡng nữ, dựa vào cái gì ngươi có huyết mạch Mộ gia? Căn bản không công bằng, nếu thân phận của ta không phải là dưỡng nữ thì không cần phải làm nhiều chuyện như vậy mới có thể cướp được phụ thân, muội muội và vị hôn phu của ngươi.” 
Hận, nàng hận Mộ Như Nguyệt, cũng hận chính phụ thân mình. 
Chính là vì phụ thân mình quá vô dụng mới khiến nàng không có bối cảnh tốt, loại phế vật như thế căn bản không xứng làm cha nàng, cũng may phế vật kia còn yêu thương nữ nhi như nàng, nếu không thì cũng không cố ý liều chết cứu Mộ lão phu nhân chỉ vì tìm chỗ dựa cho nàng. 
Nhưng nếu cha nàng là nhân trung chi long hoặc Hoàng đế của quốc gia này, vậy không phải nàng muốn gió được gió muốn mưa được mưa sao? Sao còn phải tự mình nỗ lực như vậy? 
Nói cho cùng, là nam nhân kia quá vô dụng, trước nay nàng luôn khinh thường loại người vô dụng này. 
“Ngươi thật sự ưu tú hơn ta?” Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, nụ cười kia trong mắt Mộ Đình Nhi lại giống như ác ma, “Năm đó ngươi đã làm gì ta sợ không ai rõ ràng hơn ngươi đi.” 
Sắc mặt Mộ Đình Nhi biến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1877990/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.