“Phong Nhi.” Thiên Nguyên nhíu mày, đồ đệ này của hắn cái gì cũng tốt chỉ có tâm tính chưa trầm ổn.
Lúc này Dạ Thiên Phong mới nhớ tới sư phụ còn ở đây, vội vàng đè lửa giận trong lòng xuống, nói: “Sư phụ, vừa rồi đồ nhi quá mức xúc động phẫn nộ, cho nên mới...”
“Không sao, nhưng tính tình ngươi như vậy rất khó làm chuyện lớn, ngươi nên học những người khác một chút đi.” Thiên Nguyên bất đắc dĩ thở dài, “Đúng rồi, cuộc khảo nghiệm thiên phú cách đây không lâu phát hiện một thiên tài tuyệt thế, Vô Ngu đại sư có ý muốn thu người kia làm đồ đệ.”
Đáy mắt Dạ Thiên Phong kinh ngạc.
Hắn vào Thanh Vân Môn đã mười mấy năm còn không hiểu tính tình Vô Ngu đại sư sao? Lão nhân kia mắt cao hơn đầu, ánh mắt ác ngoan, hắn cũng đã từng có ý muốn bái ông ta làm thầy nhưng lại bị cự tuyệt không chừa chút mặt mũi nào.
Dựa vào địa vị của hắn ở Thanh Vân Môn, nếu được hắn thu làm đồ đệ nhất định có thể đi ngang, không cần kiêng nể gì.
“Không biết rốt cuộc là thiên tài thế nào mà có thể khiến Vô Ngu đại sư động tâm?” Hắn cũng rất hiếu kì ai có thể vào mắt Vô Ngu đại sư ánh mắt cao như thế.
“Là một thiếu nữ khoảng hơn mười tuổi” Thiên Nguyên mỉm cười, “Nhưng chúng ta không biết tên nàng, thậm chí cả thân phận cũng không biết, ta nói điều này cũng không phải muốn ngươi hỗ trợ tìm kiếm nàng, dù sao ngươi là người Thanh Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1877965/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.