“Sao không nói gì thế? Giận anh cắt quá tay à?”Ngồi trên xe, Phong quay đầu hỏi Băng Hạ ngồi đằng sau.“Không”“Sao im lặng nãy giờ?”“…Tiếc tóc.”Anh phì cười “Tóc rồi lại mọc dài ra mà. Em cắt tóc như thế này trông đẹp hơn đấy.”“Anh cắt mà, sao lại không tự khen mình chứ.”Hàn Phong bật cười rồi không nói gì nữa. Băng Hạ đằng sau rơi vào trầm mặc.Cắt đi mái tóc, cô cảm thấy như mình đã cắt bỏ đi một thứ gì đó nữa. Một thứ rất da diết, khắc khoải, rất khó gọi thành tên.“Tôi chưa từng nhìn thấy em buộc tóc.”Tóc ngắn rồi, sẽ rất khó buộc.Tốt rồi, cắt đi cũng tốt, vứt bỏ đi được thứ gì, hay thứ ấy.Trên đường, từng cơn gió lướt qua mạnh bạo, mái tóc cô nằm gọn trong mũ bảo hiểm, không còn bay lượn dập dờn như nó đã từng nữa.Đoạn này toàn viết Phong thành Thiên T_T Hàn Phong, em có lỗi với anh! ~_~Trời sập tối rất nhanh. Gió bắt đầu gai gai lạnh, sau đó, một cơn mưa ào ạt ghé thăm, Hạ và Phong cuống cuồng không biết trú vào đâu.Bên đường có một tiệm cháo tên An Long, đèn điện sáng rực, Hạ vội bảo Phong ghé vào đó trú tạm, tiện thể ăn tối luôn.Chiếc chuông gió bằng thủy tinh trong suốt kêu lanh lảnh vui tai sau khi cánh cửa bằng kính vừa mở. Băng Hạ vẫn thấy chiếc chuông gió này ở những hiệu bánh, không ngờ ở tiệm cháo người ta cũng treo.Quần áo hai người lấm tấm ướt, Băng Hạ hơi lạnh.Hàn Phong bước đi đằng trước, chợt khựng lại, sau đó quay người bước ngược ra khỏi quán cháo.“Băng Hạ, sang quán khác thôi.”“Sao thế?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-mua-he/2921091/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.