Màn đêm đặc quánh cô liêu, mơ mơ hồ hồ phảng phất mùi máu tanh.Cánh cửa phòng bị đẩy mạnh ra.Hạo Thiên loạng choạng bước vào căn phòng ngủ tối om.Hơi thở buốt lạnh cùng hơi men từ miệng anh phả ra nhanh chóng bị màn đêm nuốt trọn.*Phịch*Nền nhà lạnh băng.Gò má anh cũng lạnh băng.Thiên nằm ngửa ra sàn, mùi rượu từ chiếc áo da của anh lặng lẽ hòa mình vào màn đêm đặc sệt. Rèm cửa sổ không có gió nhưng vẫn khẽ rung rinh như lời thở than đầy tâm trạng.Màn đêm u uẩn rót vào hốc mắt anh thứ chất lỏng đen đặc.Nền nhà tiếp giáp sau lưng anh, rốt cuộc cũng đã dần ấm lên.Anh mệt mỏi, không muốn đứng dậy trèo lên chiếc giường cách đó vài bước chân nữa. Hơi men trong người đã rút cạn sinh lực và làm anh kém tỉnh táo.Xuyên thấm trong lòng đất, văng vẳng lên tiếng bước chân đều đều gãy gọn.Một bước, hai bước, ba bước.Hạo Thiên thở nhẹ, nếu như thần trí anh không hoàn toàn tê liệt như con thú bị thương, thì vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được, bước chân đó đang băn khoăn dừng trước cửa phòng mình.*Cộc cộc*“Mars, mẹ đây.”Im lặng. Trong căn phòng tối om im lìm, không vang lên câu trả lời.“Mars, con ngủ rồi à?”Tay nắm cửa sáng loáng lành lạnh khẽ xoay, cánh cửa bật mở, ánh sáng từ ngoài tràn vào khiến Thiên đang nhắm mắt cũng phải nhíu mày.“Mars! Sao lại nằm trên đất như thế?”Bà Xuyến Chi giọng nói dồn dập lo lắng, công tắc điện bật sáng. Căn phòng trong phút chốc những mảnh đen đặc của đêm đã bị rút đi đâu mất.“Mars!”Trịnh Xuyến Chi tiến đến gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-mua-he/2921076/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.