Sân thượng gió quất không biết mệt mỏi.Băng Hạ lấy lon Coffee. Hạo Thiên lấy lon Coca.Bật nắp.“Của anh này!”“Của em này!”Sững người một lát, sau đó cả hai cùng bật cười. Nhìn thấy Hạ lấy lon Coffee, Thiên đã có chút nghi ngờ, định sẽ giằng lấy khỏi cô vì uống Coffee không tốt. Ai ngờ cô lấy cho anh.Sâu trong thâm tâm Thiên, không hiểu sao luôn có một điều do anh tự hình thành, nhưng sẽ không bao giờ thay đổi, đó là anh yêu cô nhiều hơn cô yêu anh. Anh không chút khó chịu, mà hoàn toàn chấp nhận việc đó bằng thái độ thoải mái và hạnh phúc nhất.Vì vậy, những hành động yêu thương cô dành cho anh, anh luôn cảm thấy vui và hạnh phúc thật nhiều, mặc dù những hành động đó anh luôn làm đối với cô như một điều hiển nhiên.“Anh ăn đi chứ, đừng nhìn em nữa. không có nhọ đâu” Cô làm bộ thờ ơ nhìn anh, nhưng khóe môi nhếch lên tinh nghịch.“Sao hôm nay em lại có hứng muốn ăn trưa trên này vậy?” Thiên tựa người vào thành lan can, tay xoay xoay lon Coffee.“Không được sao?”“Không phải không được, nhưng trên này lạnh, em sẽ ốm đấy” Thiên đưa lon nước lên miệng, nhìn cô ánh mắt yêu thương. Vừa dứt lời, một cơn gió thổi ào tới, quất vào mặt Hạ ran rát, mái tóc bị gió thổi rối bù. Mùa đông rồi, chẳng còn là cơn gió thu dịu dàng mát mẻ nhẹ nhàng vờn tóc nữa, mà bị thay bởi cơn gió đông lạnh buốt, hung hãn và cộc cằn.Cô chỉ nhìn anh, cười.Anh bóc chiếc bánh sanwich được bọc kĩ càng bằng giấy bóng trong suốt, ngón tay thon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-mua-he/2921051/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.