“…Ba! Con vô tâm, con bất cần…con lúc nào cũng chỉ biết nhìn người khác bằng nửa con mắt mà thậm chí còn không nhìn lại bản thân….Ba…xin ba hãy tỉnh lại mắng con đi có được không???”Bảo Vy ngồi gục xuống, chết lặng trong dòng nước mắt.“Ba…con đã làm ba buồn phiền và mệt mỏi quá rồi. ba tha lỗi cho con nhé?”Băng Hạ vẫn nói như người mê sảng. làn da từng giây từng phút trắng bệch ra.“…Ba…ba chưa kịp để con nói yêu ba kia mà…! Những điều con cần phải nói. Ba! Con cảm ơn ba rất nhiều…cảm ơn ba đã yêu quý con như con ruột…cảm ơn tình thương của ba đã dành cho con…Con còn chưa kịp đền đáp mà….Ba..? sao mà lại có thể ngủ say đến vậy…?”Trong phòng ngoài tiếng nói của Băng Hạ ra, không còn một tiếng động nào khác. Bờ vai run run của Bảo Vy như đang chứa đựng một nỗi đau quá lớn…Vài cô y tá khẽ quay mặt lau nhanh giọt nước mắt tiếc thương.“Ba…con còn chưa kịp đưa ba đi leo núi như mong ước của ba…”“Ba đoán sau này, Băng Hạ sẽ lấy chồng trước Bảo Vy.”“Sao lại thế ạ?”“Vì Băng Hạ là con người có thế giới nội tâm rất đơn giản. con rất dễ xiêu lòng trước những yêu thương chân thành xuất phát từ trái tim”“Còn con thì sao??”“Bảo Vy thì rất đanh đá…”“Ba xấu, con đanh đá bao giờ…????”“Để ba nói hết…Con ngốc nghếch trước những yêu thương chân thành của người khác dành tặng. đôi khi còn để tình cảm và mục đích của tình cảm đi lệch hướng. vì vậy, con sẽ cảm nhận thấy một nửa của mình sau Băng Hạ.”“Để sau này con chờ xem ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-mua-he/2921046/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.