Băng Hạ giật mình bật dậy, cô nhìn ra ngoài trời đặc sệt một màu đen, tiếng sét như xé bầu trời và xé cả lòng người.Cô nhặt lấy chiếc điện thoại, lướt bàn phím thật nhanh. Ngón tay run run mất kiên nhẫn.“Alô? Sao gọi anh muộn thế này?”“Hạo Thiên, cho em số Nhật Long!”“Em cần làm gì?”“Cho em, nhanh lên!”“Ừ, cúp máy đi để anh gửi cho.”Tiếng nói vừa dứt, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng “tút, tút” gấp gáp. Thiên cúp máy, mở danh bạ đến tên Long.Băng Hạ nắm chặt chiếc điện thoại như muốn bóp vụn nó ra, chuông tin nhắn vừa đến, cô đã mở ngay ra và gọi luôn vào số điện thoại Thiên vừa gửi đến, thậm chí còn không buồn nhìn số.Nhật Long đang nằm trên giường, chẳng rõ là còn thức hay đã ngủ, chiếc điện thoại nằm bên cạnh anh bỗng rung liên hồi. Như phản xạ của người đang chờ điện, anh bật dậy và nhìn vào màn hình.Chỉ một khắc thôi, anh đã mong màn hình hiện tên người gọi là “Dưa chuột”.Nếu cô gọi cho anh, nói rằng cô đang buồn.Nếu cô gọi cho anh, nói rằng cô đang khóc.Nếu cô gọi cho anh, nói rằng cô đang ở một nơi nào đó.Thì anh sẽ bất chấp tất cả, bất chấp cả Lam Đình, để lao đến nơi cô đang ở, và ôm lấy cô, xin lỗi vì đã đuổi cô đi.Nhưng cũng chỉ là “nếu”. Chữ “nếu” vốn tàn nhẫn và phũ phàng mà.Nhìn màn hình hiển thị số lạ, Long cười khẩy, ném chiếc điện thoại xuống đất. tiếng chuông tắt phụt, màn hình tối đen.Băng cau mày, gọi lại lần nữa. lần này thì đầu dây bên kia lại vang lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-mua-he/2921026/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.