Cứ càng về khuya nhiệt độ càng giảm nhanh hơn, cộng với tuyết đã rơi khiến ướt át lạnh buốt.
Bỗng lúc này bảo vệ của khu này đi kiểm tra, khi đến chỗ ghế đá soi đen pin thấy cô thì suýt chú ấy đã té bật ngửa vì sợ hãi. Tuy chỗ này có đèn, nhưng chỗ cô ngồi lại khuất bóng cây, nên có chút tối.
Hạ Linh bị đèn pin soi vào vẫn không có phản ứng gì, càng khiến cho bảo vệ sợ hơn, cũng may chân cô vẫn chạm đất, hơn nữa lúc chiều cô vào có chào nên chú khá ấn tượng.
Thế nhưng đi kiểm tra mà gặp trường hợp thế này thì không vui nổi liền lên tiếng.
- Sao giờ này mà cô còn chưa về, có chuyện gì sao?
Hạ Linh lúc này mới phản ứng lại, nhìn xung quanh mới phát hiện tuyết đã phủ trắng khắp nơi. quần áo cỗ cũng bị phủ không ít, tuyết tan ra ngâm bào quần áo khiến Hạ Linh càng thêm lạnh.
Cô bắt đầu run, thế nhưng vẫn chưa có ya định rời đi, mà định bật điện thoại lên xem giờ, thế nhưng không biết nó đã hết pin tắt nguồn từ khi nào.
Hạ Linh miễn cưỡng nở nụ cười chua xót, sau đó dịu giọng hỏi.
- Bây giờ là mấy giờ rồi vậy chú?
Chú bảo vệ cảm thấy thật kì lạ, nhưng vẫn đáp lời.
- Hơn 11h đếm rồi, tôi đi kiểm tra rồi đóng cửa, cô cũng nên về đi.
Hạ Linh không nghĩ cô vậy mà đã đợi đến giờ này, cuối cùng anh vẫn không đến.
Cô cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-mua-ha/2991315/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.