Muốn hiểu rõ thì phải bắt đầu nói từ trưa nay, khi Minh Hoàng vừa đi mua đồ về liền gặp Uyển Như, cô ta cũng như thường ngày thôi, có điều anh hôm nay lại muốn nói chuyện với cô ta, cụ thể là để hỏi một chuyện.
Uyển Như thấy hôm nay Minh Hoàng có hứng thú muốn hỏi chuyện liền hào hứng chờ đợi câu hỏi.
- Hôm trước cô vào phòng tôi, có thấy một cái móc khóc hình con gấu màu xanh đội mũ trắng không?
Uyển Như nghe đến câu hỏi liền mất hứng, không nghĩ chuyện anh muốn nói cùng mình là vì con gấu đó.
Uyển Như không vui nhưng cũng có chút tò mò liền hỏi.
- Nó rất quan trọng với cậu sao? Xấu như thế mà cũng thích.
(Ủa alo có phải lật mặt nhanh quá không, hôm qua còn khen nó dễ thương đấy)
Minh Hoàng nghe thế thì nhíu mày hỏi.
- Tức là cô biết nó.
Vậy là anh đã nghĩ đúng, sáng nay lúc nhìn lại bàn anh cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, suy nghĩ một lát liền nhớ ra chính là móc khóa của Hạ Linh tặng đã không thấy đâu.
Anh nhớ rằng mới hôm kia còn thấy nó ở đó, anh cũng không cất đi đâu. Nhưng sợ bản thân nhớ lộn lại để đâu đó, anh liền đi tìm.
Thế nhưng tìm khâp các ngóc ngách trong phòng cũng không thấy bóng dáng của nó.
Minh Hoàng bắt đầu ngồi lại nghĩ xem mình có để quên ở đâu hay không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh chắc chắn mình đã để nó ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-mua-ha/2991311/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.