Từ thành phố Sùng đến huyện W mất gần năm giờ lái xe. Ra khỏi thành phố đi vào đường cao tốc của huyện, dọc bên đường hai hàng cây phủ sương khói bàng bạc như Bành Hồ quanh năm đầy gió, yên lặng trống trải không một tiếng người.
(*Bành Hồ là một quần đảo nằm ở phía Tây đảo Đài Loan thuộc eo biển Đài Loan có gió lớn quanh năm.)
Thời điểm Tôm khô nhỏ được bốn tuổi, Tô Nam cuối cùng cũng đã thực hiện được chuyến đi đến huyện W, nơi ngày trước lỡ hẹn đi khảo sát cùng Trần Tri Ngộ.
Mấy năm qua đi, non nước vẫn hữu tình như bức tranh thủy mặc nghiêng mình nằm lặng lẽ, nhưng ngành công nghiệp du lịch vẫn không mấy khởi sắc.
Trần Tri Ngộ không dừng ở huyện W mà cho xe chạy thẳng đến homestay ở thị trấn Thanh Hồ. Homestay này do một thanh niên tuổi còn rất trẻ người địa phương làm chủ, kinh doanh rất tốt, đặc biệt là vào mùa hè, muốn lấy được phòng phải đặt chỗ hẹn trước hơn cả tháng.
Xe dừng trước cửa homestay, Tô Nam bế Tôm khô nhỏ ra khỏi ghế an toàn để bé con đứng xuống đất.
Tôm khô nhỏ rất tự giác nắm lấy ngón tay Tô Nam, giương mắt nhìn xung quanh, bỗng háo hức reo lên: “Mẹ ơi, hoa sen!”
Tô Nam ngồi xổm xuống, lấy kem chống nắng trong túi xách ra bôi lên mặt Tôm khô nhỏ: “Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt…”*
Hai cái má bánh bao của tôm khô nhỏ bị mẹ xoa tới xoa lui, môi bé xíu chu ra, túm lấy ống tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-day-nui/3032290/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.