Nếu tình cảm không thể nào cân đối, hãy để người yêu nhiều hơn là em.’
—— ‘The more loving one’ (W. H. Auden)
***
Trời sụp tối.
Mùa đông về, nắng tắt nhanh. Chỉ trong cái chớp mắt mà tà dương đã lùi về sau núi, để mây chiều vắng lặng thu dọn tàn cuộc hoang vu tiêu điều.
Cô Điền lái xe đưa Tô Nam về căn hộ ở đô thị đại học, lo lắng, nên cố ý ở lại chăm sóc cô. Không nấu cơm mà đi đến một cửa hàng sạch sẽ gần đó mua cháo, canh gà cùng ít súp lơ xanh mang về.
Tô Nam ăn không ngon miệng, chỉ uống hai muỗng canh gà và non nửa bát cháo rồi lên giường nằm nghỉ, hai tiếng sau thức dậy, cuối cùng trên mặt cũng đã có lại chút hồng hào.
Cô Điền đặt điện thoại ở chế độ im lặng ngồi chơi game bên cạnh, thấy Tô Nam trở mình mở mắt lập tức thoát khỏi trò chơi: “Đỡ hơn chút nào không?” Thấy cô gật đầu, liền rút điện thoại Tô Nam đang cắm sạc pin ra để xuống bên cạnh: “Đỡ rồi thì gọi điện cho Trần Tri Ngộ đi.”
“Không cần đâu.”
“Ít nhất cũng phải yêu cầu hắn đưa tiền bồi dưỡng chứ!” Trong lòng Cô Điền bây giờ, Trần Tri Ngộ đã té thẳng từ trên bàn thờ ‘nam thần trường đại học’ xuống thành ‘gã đàn ông trung niên cặn bã’ đùa giỡn nữ sinh, bạc tình phụ nghĩa.
Cô Điền liếc Tô Nam: “Mật mã?”
Tô Nam trầm mặc giây lát, cuối cùng vẫn trả lời.
Cô Điền mở khóa điện thoại, mở lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-day-nui/3032243/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.