Yêu xiết bao, yêu đến khi xương hóa trắng tận cùng, cho bàn tay và mái tóc, thả lữ hành xuôi bước trong mưa sương, cho tay mãi nắm tay, hóa thành cốt hài trong thinh lặng.
—— C ố T hành
***
Thứ hai, Tô Nam đi phỏng vấn ở công ty H.
Thay quần áo chỉn chu xong ra phòng khách đợi anh, Trần Tri Ngộ từ phòng ngủ bước ra, đặt xuống bên chân cô một hộp giày.
Tô Nam ngạc nhiên nhìn anh.
Trần Tri Ngộ ngồi xổm xuống, mở hộp, lấy từ bên trong ra một đôi giày búp bê mới tinh. Màu đen, kiểu dáng đơn giản dễ thương.
“Người ta nói không nên tặng giày, nhưng đôi giày này, là đưa em đi đến con đường thành công.” Vừa nói vừa cầm lấy mắt cá chân Tô Nam.
(* Tiếng Quảng Đông Trung Quốc phát âm chữ ‘ hài ’– giày nghe giống như tiếng thở dài của nỗi muộn phiền. Người ta sợ tặng giày sẽ tiễn bước chân người đó đi mãi mãi.)
Tô Nam thất thần.
Trần Tri Ngộ ngẩng đầu nhìn cô: “Em thử đi.”
Tô Nam thả dép lê ra, xỏ chân vào.
“Anh mua lớn hơn nửa số, tránh cho ngón chân trái của em bị mũi giày ép.” Nhìn cô đi hai chân vào, lộ ra mu bàn chân bóng mịn, đường nét mắt cá chân mềm mại rất đẹp lại có chút gầy yếu mong manh như cánh sen.
Trần Tri Ngộ đứng lên: “Phát huy thật tốt, đừng để anh mất mặt.”
Nhìn cô vẫn còn đang sững người ngơ ngác: “… Mau trút hết nước trong đầu em ra, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-day-nui/3032233/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.