*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
‘Chỉ cần nhìn thấy anh hạnh phúc. Anh hạnh phúc, là đủ rồi.’
—— ‘Phía nam biên giới, phía tây mặt trời’ (Murakami Haruki)
***
Sáng sớm hôm sau, Trình Uyển tới an ủi.
Mang tiếng là an ủi, nhưng chỉ xách hai tay không mà đi, lại chẳng thòi ra được câu nào tử tế, nhìn thấy sắc mặt Trần Tri Ngộ hốc hác còn ra sức chế giễu mấy câu.
Sát cửa sổ phòng khách có đặt một quầy bar bằng gỗ tự nhiên, Trình Uyển vắt chéo chân ngồi trên chiếc ghế cao, hết dòm Tô Nam lại ngó Trần Tri Ngộ, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, thỉnh thoảng đưa lên miệng hút một hơi.
“Tô Nam, em tìm được việc chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Trình Uyển nhướng lông mày: “Hay là hai chị em mình làm với nhau đi, chị lập công ty, em là trợ lý nhỏ. Chị lên kế hoạch, em triển khai.”
Trần Tri Ngộ bưng cốc nước từ thư phòng đi ra, bước chân dừng lại: “Để học trò tớ làm trợ lý cho cậu hả?”
“Thế nào? Không nỡ? Đi với tớ một năm kiếm ít nhất hai mươi vạn tiền lương đó.”
“Cậu làm đầy tớ của nhân dân bao nhiêu năm như thế, để dành đủ hai mươi vạn này sao?”
Trình Uyển cười ha ha: “Lão Trần, tớ ghét nhất chính là điểm này của cậu, chuyện gì cũng quá thông minh ranh mãnh.”
Tô Nam hỏi cô ấy: “… Tự lập công ty ạ?”
“Ừ,”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-day-nui/3032231/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.