Dương Vi Tiêu bị kéo theo cũng không thể thoái thác.
Một chọi hai, bọn họ đâu có tự tin như lời nói.
Chiêu mở đầu chính là Lăng Tiêu tam thập lục thức, hai người cùng xuất kiếm.
Kiếm khí rền vang, kiếm ảnh đầy trời, như cánh mai rơi trong mưa.
Không phân nổi thật giả.
"Chính là chiêu thứ ba mươi sáu trong Lăng Tiêu kiếm pháp!"
"Vừa ra tay đã dùng chiêu lợi hại như thế!"
"Trời ơi! Kiếm chủ lại xem trọng một nữ t.ử vô danh như vậy sao?"
"Kim Ngọc kiếm trong tay Dương thiếu hiệp thật hoa mỹ."
"Kiếm khí của kiếm chủ sắc bén quá, đứng gần một chút thôi mà da mặt đã rát lên rồi."
"Ơ? Cô nương tên Trình Linh Vũ kia sao không nhúc nhích? Bị dọa đến ngẩn người rồi à?"
Mọi người đang bàn tán xôn xao thì, chợt có người ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi:
"Ơ... rơi... rơi mưa hoa mai sao?"
Trên ghế, một vị trưởng lão sắc mặt trầm trọng, nghiêm giọng:
"Không phải, là Trình Linh Vũ xuất kiếm rồi."
Cũng là Lăng Tiêu tam thập lục thức, Mai Hoa Lạc Vũ.
Nhưng tốc độ nhanh hơn.
Kiếm chiêu sắc bén hơn.
Ảo ảnh kiếm ảnh càng thật càng hư.
Rơi xuống không phải cánh hoa, mà là máu.
Cánh tay Dương Vi Tiêu không ngừng run rẩy, m.á.u tươi tuôn xối xả từ cổ tay.
Dung Tưởng Vi phun ra một ngụm m.á.u lớn, không thể tiếp tục khống chế Lăng Tiêu kiếm.
Hai người bọn họ, thua rồi.
Thua quá nhanh, đến mức nhiều người còn chưa kịp thấy rõ.
Ta nhìn thanh kiếm gãy trong tay, tiếc nuối nói với Dương Vi Tiêu:
"Bây giờ ngươi đã hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-bac-mai-dau/4943175/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.