Thế nên khi bị đẩy vào vũng bùn, bị xử ép bất công, hắn liền không có quyền được hận.
Bởi vì ta từng đứng trên đỉnh cao nhất của Lăng Tiêu Tông, được sư môn cưng chiều che chở.
Thế nên khi bị hạ độc, bị giam cầm, ta cũng không được phép oán hận.
Bởi vì nếu oán hận, chính là vong ân phụ nghĩa.
Nếu hận, chính là tâm địa độc ác vô sỉ.
Lý lẽ ở đời, quả thực khó mà phân rõ rạch ròi.
Thẩm Tiễu thấy ta lạnh lùng mỉm cười, bỗng dưng lại hơi hoảng hốt.
Hắn bước tới hai bước, giọng hạ thấp, nói:
"Trình Linh Vũ, ngươi đừng cười kiểu đó, khiến ta cảm thấy bất an. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta không xấu như ngươi nghĩ đâu. Năm ấy ở đầu cầu, ta sai người bắt nạt Thẩm Độ Chu là vì hắn bày mưu hại ta trước. Trong hội thơ, hắn làm thơ châm chọc ta, ta lại không hiểu, còn đọc to lên giữa đám đông. Sau đó người ta đều gọi ta là ‘thiếu gia ngốc’, lòng ta không thoải mái, mới nhất thời xúc động mà ra tay."
Ta nhớ lại vài chuyện cũ, trong lòng chỉ thấy lửa giận dồn nén .
Thực tình chẳng muốn nghe hắn kể lể dài dòng.
Giọng điệu thì uất ức như trẻ con đi méc người lớn.
Nhưng vấn đề là, việc tranh chấp giữa hai huynh đệ nhà họ Thẩm, liên quan gì tới ta? Ta nhướng mày, chậm rãi nói: "Thẩm Tiễu, ngươi sẽ không thật sự tưởng rằng, ta bị cái bộ dáng đáng thương vô tội kia của Thẩm Độ Chu lừa gạt đấy chứ?"
Thẩm Tiễu mới trở về Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-bac-mai-dau/4943169/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.