Nàng và hắn, cứ ngỡ sánh bước cùng nhau, cùng nhau bước trên nền trời hạnh phúc. Nào ngờ đâu, có duyên nhưng không nợ. Gặp nhau nhưng chẳng thể đến được với nhau. Có trách, chỉ có thể trách ông trời đã quá tàn nhẫn với cuộc đời của hai kiếp người tàn lụi, đau đớn, vật vã trong dòng kí ức đang ngày một bước xa.
Hỏi thế gian tình là gì? Mà sao con người ta vì quá yêu mà sinh hận, vì hận mà đau lòng? Biết cuộc vui nào rồi sẽ có lúc tàn, tình yêu nào cũng có lúc chia tan. Nhưng đoạn tình cảm mờ mịt vô định này, làm sao có thể dễ dàng để vụt mất? Muốn buông tay nhưng lại không nỡ. Muốn yêu tiếp nhưng lí trí quá đắng cay. Hận hận yêu yêu, muôn kiếp yêu, muôn kiếp hận... Hắn là mặt trời sưởi ấm trái tim nàng. Nàng là đêm đen đi sâu vào trong tim hắn. Chính tay giết chết kẻ thù, đổi lại là niềm đau dai dẳng suốt đời suốt kiếp.
Hắn ôm nàng trong một màu máu, sự bi thương nhuốm đầy cả không gian. Hắn cố gắng cảm nhận hơi thở yếu ớt của nàng, rồi dần dần rơi vào trong hố sâu tuyệt vọng. Hắn hối hận, hối hận vì đã buông tay nàng, hối hận vì đã không làm tròn trách nhiệm của một tướng công tốt. Nàng đi, bỏ lại mình hắn, hắn phải đối mặt với nhân gian này như thế nào?