- Thành Hổ, đi ra!
Thanh âm bên ngoài càng ngày càng vang dội, Thành Hổ đứng dậy bước ra ngoài, Trương Đại Thiểu cũng không do dự, cũng thảnh thơi đi về phía cửa.
Tiểu Mã sửng sốt, lạch bạch đi theo.
Lúc ba người Trương Đại Thiểu cùng Thành Hổ đi ra ngoài thì ngoài cửa đã vây đầy người, mấy người cầm đầu là ai thì Trương Đại Thiể không biết, nhưng Thành Hổ lại rất quen thuộc, hắn cười lạnh một tiếng, khẽ giới thiệu với Trương Đại Thiểu.
- Người đầu hói kia chính là Mã hòa thượng, người đen thui kia chính là Hắc Lão Tam, bộ dạng như gốc cây kia chính là A Lai, lông ngực dài mọc tận cổ kia chính là Sài Khoa Phu, cừ thật, thật sự là trận địa thật lớn.
Trương Đại Thiểu gật gật đầu, liếc mắt nhìn qua những người này, người chủ nhà Sharjah kia không có ở đây.
Cười hắc hắc, Trương Đại Thiểu chế nhạo nhìn Thành Hổ:
- Anh Hổ, xem ra cũng không được hoan nghênh giống như anh nói.
Thành Hổ hừ nói:
- Không chào đón tôi, tôi càng phải hung hăng giành một đống kim cương về tay.
- Thành Hổ, tôi còn nghĩ cậu là một con rùa đen rút đầu, không dám đi ra chứ?
Một giọng nói tục tằng tự đắc giống như ma đao cắt ngang cuộc nói chuyện của Thành Hổ cùng Trương Đại Thiểu, Sài Khoa Phu mở miệng trước, ánh mắt giống như chim ưng, đây là một lão cáo già.
- Sài Khoa Phu, đưa nhiều người tới đây như vậy, ông có ý gì?
Thành Hổ cũng lớn tiếng đối chọi gay gắt.
- Ý gì à?
Sài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-tien-y/1407127/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.