Mẫu Đơn hát xong "Thủy thủ" rồi lại ôm tỳ bà đứng ở đó, liếc mắt nhìn Trương Đại Thiểu rồi lại lập tức cúi đầu xuống, cảm xúc không có chút biến đổi.
- Trong mưa gió chút đau thương nghĩa là gì?.
Trương Đại Thiểu uống một ngụm rượu, từ từ nói với Mẫu Đơn.
- Lau khô nước mắt không phải sợ, ít nhất chúng ta còn có giấc mơ, câu hát này, tặng cho cô.
Yết hầu Mẫu Đơn giật giật, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được, chỉ nhìn Trương Đại Thiểu thật sâu rồi nói:
- Cám ơn.
Dừng một chút, Mẫu Đơn vẫn hé miệng nói:
- Tiên sinh, xin hỏi anh họ gì?
- Tôi tên là Trương Thiên.
Trương Thiên đáp.
- Trương tiên sinh, tôi mỗi đêm đều hát ở quán bar Hồng Trần, khi nào có thời gian hy vọng anh có thể tới cổ vũ, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn hát cho anh nghe.
Mẫu Đơn nhẹ giọng nói, nói xong thì đầu cúi càng thấp hơn.
- Làm gì vậy?
Hàn Mộng Di mặc kệ, vốn cảm thấy được Mẫu Đơn đáng thương, ai ngờ đến bây giờ lại ngang nhiên quyến rũ Trương Thiên, cái miệng nhỏ nhắn chu ra thật dài, nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu uy hiếp.
- Cô ra ngoài đi, cô không cần hát nữa.
Trương Đại Thiểu thở dài, Mẫu Đơn là người có tâm sự, nhưng mình lại không giúp được cô ấy.
Mẫu Đơn không nói gì, trong ánh mắt có chút thất vọng, ôm tỳ bà lẳng lặng xoay người, đẩy cửa phòng đi ra, giống như là một đám sương mù làm người ta không nhìn rõ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-tien-y/1407089/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.