Hai người ở trong này anh một câu tôi một câu, giống như người vây quanh mình đều là không khí, hồn nhiên không xem đám người anh Mãnh ra gì, điều này là cho anh Mãnh tức giận muốn chết.
Vỗ mạnh chỗ tựa lưng, anh Mãnh quát Trương Đại Thiểu:
- Câm miệng hết cho lão tử! Còn dám nói chuyện lão tử bổ sống mày!
- Bổ tao?
Trương Đại Thiểu khinh thường cười nhạo, kéo áo của mình xuống, lộ ra cần cổ trắng nõn:
- Đến đây, động thủ đi, bổ vào đây này!
Anh Mãnh ngẩn ra, nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác được chân tay có chút luống cuống, hắn hoạt động ở nhà ga nhiều năm như vậy, còn chưa gặp được kẻ điên đến thế, thấy mình không sợ còn dám khiêu khích.
- Mày nghĩ rằng tao không dám sao?
Anh Mãnh quơ dao trong tay, la lớn, cố gắng làm cho mình dọa người một chút.
- Không phải tao nghĩ mày không dám, mà là mày thật sự không dám.
Trương Đại Thiểu lắc đầu thở dài, vẻ mặt thất vọng.
- Còn tự xưng anh Mãnh? Không thể tưởng được lại nhát gan như vậy.
- Tao không tin, lão tử đánh chết mày!
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, anh Mãnh cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp thật lớn, lửa giận vào tim hoành hành trong đó, cầm lấy con dao đâm tới người Trương Đại Thiểu.
- Bốp!
Con dao của anh Mãnh còn chưa lao tới thì đã thấy hoa mắt, cổ tay của mình đã bị Trương Đại Thiểu nắm lấy.
Trương Đại Thiểu hơi hơi dùng một chút lực, anh Mãnh lập tức phát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-tien-y/1407072/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.