Tôn Đại Phúc nhìn nhìn Trương Đại Thiểu khí định thần nhàn, vẫn có một chút lo lắng, nhịn không được thấp giọng hỏi:
- Anh Trương, vạn nhất bọn họ tìm thấy cái gì đó thì sao?
Trương Đại Thiểu mỉm cười:
- Yên tâm, bọn họ sẽ tìm không thấy gì cả.
- Hừ, trước cho mày tùy tiện một lúc, chờ tìm được con dao rồi, coi lão tử chỉnh mày như thế nào!
Triệu Vân Đông ở một bên xa xa nhìn Trương Đại Thiểu, ở trong lòng oán độc nghĩ.
Nhưng giống như lời Trương Đại Thiểu nói, thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhóm cảnh sát đi vào khám xét một đám ủ rũ đi ra, tất nhiên, bọn họ không thu hoạch được gì.
Trong lòng Triệu Vân Đông bỗng nhiên có một loại cảm giác không ổn, sắc mặt không tốt quát hỏi:
- Thế nào, lục soát thấy dấu vết gì để lại không?
- Không có.
- Cái gì cũng đều không có.
Mọi người đều lắc đầu, sắc mặt Triệu Vân Đông bắt đầu trở nên khó coi, quả nhiên, tất cả người mình mang đến khám xét, đừng nói là con dao, ngay cả cọng lông cũng không có tìm được.
Đang trong lúc phẫn nộ, di động Triệu Vân Đông bỗng nhiên vang lên, hắn vội vàng lấy ra, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, điện thoại của của cha mình, là Cục trưởng Triệu gọi tới.
- Đông nhi, chuyện của con ở bên kia ba đã biết, con về đây trước đi.
Đầu kia điện thoại vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.
- Nhưng mà ba ...
Triệu Vân Đông làm sao chấp nhận buông tha như vậy:
- Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-tien-y/1407056/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.