Chương trước
Chương sau
- Khụ khụ.
Nhận thấy thái độ của mình đối với Trương Đại Thiểu hơi quá, Lưu Ba ho khan một tiếng, đi đến bên cạnh Trương Đại Thiểu, thấp giọng trao đổi:
- Trương Thiên, tại sao anh lại ở đây?
Trương Đại Thiểu nhếch miệng cười:
- Lưu đội trưởng, đây là quán bar của tôi, anh nói xem, tôi không ở đây thì ở đâu?
- Cái gì?
Lưu Ba nghe vậy thì lắp bắp kinh hãi:
- Quán bar này là của anh sao?
Quán bar Mê Tình là một quán bar rất nổi tiếng, trước khi đến đây, Lưu Ba đã thăm dò được nguồn gốc của quán bar, nơi này thuộc sở hữu của một người mới quật khởi tên là Tôn Đại Phúc, từ lúc nào mà lại trở thành bãi của Trương Đại Thiểu?
Trương Đại Thiểu gật mạnh đầu với Lưu Ba, Lưu Ba trong lúc nhất thời vẫn không thể tin, dừng một chút lại hỏi:
- Theo tôi được biết, nơi này là bãi của Tôn Đại Phúc.
- Tôn Đại Phúc?
Trương Đại Thiểu cười cười, nghiêng đầu nhìn Trương Đại Thiểu ở bên cạnh:
- Đó là đàn em của tôi.
- Lão đại Tôn Đại Phúc của Nhân Nghĩa bang, bang phái lớn nhất Tĩnh Hải, là đàn em của anh?
Lưu Ba cảm thấy rất hoang đường, giọng nói bất giác cao lên vài phần.
Đám cảnh sát Lưu Ba mang đến, cùng với khách hàng trong quán bar, cũng đều bộc phát ra một trận cười, người này thật là điên, lời mạnh miệng này mà cũng dám nói ra, cũng không sợ cắn phải đầu lưỡi của mình.
Nhưng chính lúc này, Tôn Đại Phúc ở bên người Trương Đại Thiểu từng bước bước lên, hai mắt trợn lên, có một lại uy thế của người ở vị trí cao, trợn mắt nhìn Lưu Ba gầm nhẹ một tiếng:
- Anh Trương chính là đại ca của Tôn Đại Phúc, sao nào, anh có ý kiến gì sao?
Sau khi Tôn Đại Phúc cất lời, ngẩng đầu ưỡn ngực giống như nói mình là đàn em của người khác là một việc vinh quang.
Trên thực tế, trong lòng Tôn Đại Phúc cũng có cảm giác như vậy, có thể đi theo làm tùy tùng bên người Trương Đại Thiểu là phúc khí của hắn.
Nhưng điều này ở trong mắt người khác, những người quen biết Tôn Đại Phúc mà nói thì có chút quái dị. Nhất là mấy người nòng cốt bên cạnh Tôn Đại Phúc, thậm chí còn hơi hơi cúi đầu, đồng thời cũng giật mình, cũng thấy có chút xấu hổ.
Lưu Ba bị người cao lớn thô kệch Tôn Đại Phúc hù sợ:
- Anh chính là Tôn Đại Phúc?
Tôn Đại Phúc hừ nói:
- Tôi chính là Tôn Đại Phúc!
Lưu Ba e ngại nhìn Trương Đại Thiểu, nhưng cũng không e ngại Tôn Đại Phúc, bàn tay to ngăn lại, nói:
- Ở phía Tây xảy ra một vụ án giết người, tôi nhận được tin báo, hung khí cất giấu trong quán bar Mê Tình, chúng tôi muốn điều tra, huy vọng các anh có thể phối hợp, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tôn Đại Phúc không nói gì mà nhìn về phía Trương Đại Thiểu, đang chờ Trương Đại Thiểu quyết định.
Trương Đại Thiểu không nói thêm gì, không nhanh không chậm mở miệng hỏi:
- Lưu đội trưởng, anh chắc chắn tin báo nói chính là quán bar Mê Tình?
Khuôn mặt vân đạm phong khinh của Trương Đại Thiểu trong mắt Lưu Ba chính là ma quỷ, trong lòng hắn lo lắng, ngượng ngùng cười, nói:
- Trương Thiên, tin báo thật sự nói như vậy, đến nơi này điều tra là chúng tôi cũng có lệnh khám xét.
Nói xong, Lưu Ba nhanh chóng đưa lệnh khám xét ra đưa cho Trương Đại Thiểu, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng, sợ chọc giận tôn đại thần như Trương Đại Thiểu.
Mọi người trong quán bar thấy Lưu Ba đứng trước mặt Trương Đại Thiểu giống như là con cháu, đều âm thầm lấy làm kỳ quái, không ngừng suy đoán thân phận của Trương Đại Thiểu, đường đường là Lưu đội trưởng củng phải kiêng kị như vậy.
- Lưu đội trưởng, anh ở đó ríu rít cái gì, chúng ta tới để niêm phong bãi, không phải đến để nói chuyện phiếm!
Thái độ dịu ngoan này của Lưu đội trưởng làm cho nhóm cảnh sát cảm thấy mất mặt, rốt cục có một người thanh niên mười bảy mười tám tuổi nhịn không được la lớn lên.
Sắc mặt Lưu Ba có chút khong hài lòng, quay đầu liếc mắt nhìn người kia một cái nhưng không có nói thêm gì cả, vì người trẻ tuổi kia chính là con trai của Cục trưởng Triệu, Triệu Vân Đông!
Lưu Ba xoay người nhỏ giọng nói với Trương Đại Thiểu:
- Trương Thiên, tiểu tử kia chính là con trai của Cục trưởng Triệu, lệnh khám xét cũng do Cục trưởng Triệu tự mình ban ra, tôi cũng không muốn vậy nhưng tôi cũng không có cách nào khác. Anh cũng thấy đấy, lần này chủ yếu chính là vì lấy tiếng cho tiểu tử kia, hắn hiện là chỉ là một cảnh sát thực tập, nhưng lời nói còn có trọng lượng hơn cả tôi.
Nói xong, Lưu Ba phẫn nộ lui trở về, còn chưa có mở miệng, Triệu Vân Đông kia đã cao giọng hạ lệnh:
- Khám xét cho tôi!
Nói xong đi lướt qua mặt Lưu Ba, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi tới trước mặt Trương Đại Thiểu, nói:
- Anh chính là người phụ trách quán bar này? Nói cho anh biết, đừng có kiêu ngạo ở trước mặt tôi! Thành thật đứng đó đi, đừng có nhúc nhích!
Nói xong cũng khám xét người Trương Đại Thiểu.
Trương Đại Thiểu nhún vai tỏ vẻ không sao, cũng không để ở trong lòng.
Sắc mặt Tôn Đại Phúc thay đổi, mắng một câu, định đi lên ngăn Triệu Vân Đông lại. Trương Đại Thiểu lơ đễnh khoát tay áo:
- Đại Phúc, để cho hắn khám!
Đối với người ỷ vào có cha là Cục trưởng mà coi thường người khác, coi mình là tiểu hoàng đế, Trương Đại Thiểu không có chút hứng thú nào, ngoan ngoãn đứng ở đó tùy ý để cho Triệu Vân Đông khám người.
La hét với lão đại của người ta mà người ta cũng không có dám cáu kỉnh, Triệu Vân Đông khỏi phải nói là thích thú đến nhường nào.
Hắn khinh bỉ nhìn qua Trương Đại Thiểu, nghĩ thầm, đây là lão đại chó má gì, thật đúng là hèn nhát, khóe mắt đảo quanh lại thấy một cô bồi bàn xinh đẹp đang căng thẳng đứng một chỗ, không khỏi liếm liếm môi, lộ ra bộ dáng của một con heo.
- Cô gái xinh đẹp, mời hợp tác.
Triệu Vân Đông cười dâm đãng, bàn tay heo nhắm thẳng người cô bồi bàn mà chộp tới.
Cô bồi bàn lùi từng bước, kích động nói:
- Anh, anh không được lại đây.
- Cô đang chống người thi hành công vụ!
Sắc mặt Triệu Vân Đông nghiêm túc, mắt lạnh quát:
- Cô từ chối khám xét, chẳng lẽ cô có liên hệ tới vụ án sao?
Cô bồi bàn vừa nghe thấy, sợ tới mức mặt trắng bệch ra, cũng không dám nhúc nhích, lời cảnh sát nói cô cũng hiểu rõ.
- Hắc hắc, như thế là đúng, tôi khám xét một chút, có thể chứng minh là cô trong sạch.
Triệu Vân Đông đắc ý nở nụ cười, đôi bàn tay chộp tới nơi nhô cao trên người cô gái.
Ngay lúc bàn tay Triệu Vân Đông cách cô bồi bàn một khoảng nhỏ, Trương Đại Thiểu ở một bên lạnh lùng mở miệng:
- Mày dám đụng vào một cọng lông tơ của cô ấy, thì hãy tự gánh lấy hậu quả đi!
Triệu Vân Đông không khỏi sửng sốt, nhìn Trương Đại Thiểu giống như là nhìn kẻ ngốc, ngửa đầu cười ha hả:
- Mày cho rằng mày là ai! Muốn nói gì thì nói! Con bà nó, hôm nay lão tử sẽ động vào cô ta, tao xem mày có thể làm gì được tao?
Nói xong, tay duỗi ra, tiếp tục chộp tới ngực cô gái.
- Không biết điều.
Trương Đại Thiểu bất đắc dĩ lắc đầu, một tay nắm chặt cánh tay của Triệu Vân Đông, một bàn tay khác lại trút xuống một cái tát.
- Bốp!
Một âm thanh thanh thúy vang lên chói tai dị thường, giống như là một quả bom nổ tung trong quán bar, làm cho mọi người ở đây đều mơ màng.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Trương Đại Thiểu, không thể tin được một màn trước mắt, người này, vậy mà thực sự động thủ đánh Triệu Vân Đông? Hắn là kẻ điên sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.