Chương trước
Chương sau


Nói chuyện tới mức này rồi thì đáp án dường như đã có, người đứng sau màn này đúng là Lý Đại Minh.
- Con gái của tôi mắc bệnh thiếu máu tủy cột sống.
Sau khi Tống Giai nói ra, Lý Đại Minh lập tức vỗ đùi:
- Thật sự là trùng hợp Tống tổng! Vừa lúc tôi biết một vị chuyên gia về phương diện này, tuyệt đối là hạng nhất quốc tế, từng chữa khỏi cho rất nhiều bệnh nhân bị thiếu máu tủy cột sống, tôi có thể giúp cô liên hệ.
- A, thật sao, thật sự quá tốt rồi! Rất cảm ơn Lý tổng!
- Tống tổng khách khí, chuyện hợp đồng ...
- Chỉ cần con gái của tôi có thể khỏi bệnh, hợp đồng tự nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Bữa cơm này, kết thúc trong bầu không khí thoải mái vui mừng.
Vừa mới ra khỏi khách sạn, Tống Giai hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất, Trương Đại Thiểu nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đi lên đỡ lấy vai Tống Giai.
- Trương Thiên, thực sự là hắn!
Tống Giai run giọng nói, cô trăm triệu lần không ngờ, Lý Đại Minh lại là một người hiểm ác như vậy. Nếu không phải Trương Đại Thiểu ngồi bên cạnh, Tống Giai thực sự sợ mình sẽ không thể khống chế được mà liều mạng với Lý Đại Minh tại đó.
- Yên tâm, nếu biết là hắn, hắn cũng đừng mong hại được người nữa.
Trương Đại Thiểu nói, sau đó giúp Tống Giai lấy xe, lái xe chở cô trở về nhà tĩnh dưỡng.
Sau đó một mình Trương Đại Thiểu trở về biệt thự.
Tống Giai đã hẹn với Lý Đại Minh, ngày mai hoặc là ngày mốt, hắn nói vị chuyên gia kia sẽ tới.
- Trương Thiên, đi chẩn đoán bệnh mà thôi tại sao lại đi lâu như vậy?
Tô Tâm Lam giống như chất vấn, hỏi.
Liễu Thanh Thanh ở bên cạnh cũng nhìn nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu không chớp mắt.
Trương Đại Thiểu không biết làm sao lắc đầu, đi lên lầu.
Một đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, Trương Thiên sớm ra khỏi nhà, kêu Tôn Đại Phúc đến, thời gian đến ngày đại thọ của Long Thiên Tôn còn không quá một ngày nữa, có rất nhiều chuyện cần làm.
Sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện xong, Tống Giai liền gọi điện thoại tới, nói Lý Đại Minh đã liên hệ với cô, vị chuyên gia kia sẽ lập tức tới.
Trương Đại Thiểu vội vàng bàn giao một lần cho Tôn Đại Phúc, lập tức hấp tấp đi đến khu nghỉ dưỡng tư nhân của Tống Giai.
Thần thức đảo qua, đám người Lý Đại Minh còn chưa tới, Trương Đại Thiểu không do dự bước vào khu nghỉ dưỡng.
- Trương Thiên.
Tống Giai đã sớm chờ đợi Trương Đại Thiểu, lập tức đến đón, người phụ nữ này, chuyện liên quan đến con gái của mình thì không thể giấu được sự căng thẳng.

- Không cần lo lắng, có tôi ở đây.
Trương Đại Thiểu nhẹ giọng nói:
- Vào thôi.
Hơn hai mươi phút sau khi Trương Đại Thiểu đến, Lý Đại Minh mang theo người gọi là chuyên gia khoan thai đi đến.
Vóc dáng chuyên gia kia không cao, cũng có thể làm người mẫu độc quyền ... thời trang trẻ em. Nhìn xung quanh, chỉ thấy Ải Tử ánh mắt lóe sáng, nhưng ánh sáng trong đó mang theo một hơi thở u ám tàn bạo.
Trên người Ải Tử cũng có hương vị kỳ dị như vậy. Hương vị này, đúng là hơi thở của người tiếp xúc với cổ trùng dài lâu. Chẳng qua người bình thường rất khó ngửi thấy mà thôi.
- Tôi giới thiệu một chút.
Lý Tổng chỉ vào Ải Tử, dùng một giọng tôn sùng nói:
- Đây là bác sĩ Trần Thế Hoa, ở trên thế giới rất có danh tiếng, lần này từ Los Angeles đến đây là để chữa bệnh cho lệnh ái đây. (Đọc chương mới nhất tại http://holytinstrong14.blogspot.com/ )
Lại chỉ vào Tống Giai nói:
- Đây là Tống tổng, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Thiên Khải.
- Bác sĩ Trần, ngài vì con gái tôi mà ngàn dặm xa xôi tới đây, thật sự rất cảm tạ.
Tống Giai cảm động đến rơi nước mắt vươn tay ra với bác sĩ Trần, tuy biết người này là hung thủ hạ độc con gái mình, nhưng diễn thì vẫn phải làm.
Ải Tử Trần Thế Hoa thật ra rất kiểu cách, cũng không có phản ứng lại với Tống Giai, không kiên nhẫn nói:
- Đừng nói nhảm nữa, người bệnh ở đâu? Mau dẫn tôi đến coi. Thời gian của tôi rất quý báu, một phút đồng hồ cũng đáng giá ngàn vạn, đừng có chậm trễ.
Tống Giai theo bản năng ngẩng đầu nhìn Trương Đại Thiểu, thấy Trương Đại Thiểu gật gật đầu với mình, vì thế mang theo bác sĩ Trần tới bên giường Tiểu Cầm.
Trần Thế Hoa đi đến trước mặt Tiểu Cầm xem xét, sắc mặt biến đổi ngay tại chỗ, suýt nữa là đặt mông ngã trên đất, cổ trùng trong cơ thể cô bé đã không còn nữa!
Trần Thế Hoa kinh ngạc không phải là ít, hắn lập tức phản ứng lại, trúng kế rồi!
Trong mắt hiện lên một sự tàn nhẫn, Trần Thế Hoa liền đưa tay chộp tới Tiểu Cầm, nghĩ bắt lấy người trước rồi nói sau. Nhưng lúc hắn động thủ, đột nhiên một tiếng xé gió truyền đến, một lực lượng mãnh mẽ không gì sánh được đánh úp lại.
- Nguy hiểm!
Một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm ập đến trong tròng, Trần Thế Hoa bỏ qua việc bắt Tiểu Cầm, xuất hết toàn lực chắn bên người.
Ngay sau đó, Trần Thế Hoa cảm thấy mình như bị một tảng đá lớn va vào, cả người đều bị đánh bay, rầm một tiếng đụng vào tường.
Hoảng sợ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bác sĩ tư nhân mang khẩu trang cười lạnh nhìn mình.
- Cao thủ!
Lúc bốn mắt chạm nhau, trong đầu Trần Thế Hoa nảy ra hai chữ này, sắc mặt trở nên cứng lại.
- Sao lại thế này?
Bên ngoài Lý Đại Minh nghe được trong phòng có tiếng động, vội vàng chạy vào, sắc mặt cũng thay đổi tại chỗ, hắn biết, sự việc đã bị lộ. Tại thời khắc này, việc đầu tiên hắn làm là quay đầu bỏ chạy.
- Muốn chạy?
Trương Đại Thiểu cười nhạo, đá chân một cái, một cái ghế dựa bay đến đập vào lưng của Lý Đại Minh, làm Lý Đại Minh ngã trên mặt đất.
Lý Đại Minh hét lớn lên, lảo đảo từ mặt đất đứng lên, cũng không dám chạy nữa, mà là khẩn trương nhìn Trần Thế Hoa.
Trần Thế Hoa là một người kỳ lạ, không chỉ có một tay cổ thuật thần kỳ, mà vẫn là người võ công lợi hại hơn cả bộ đội đặc chủng, chuyện vừa rồi là phản ứng theo bản năng, hiện tại, hắn đem tất cả hy vọng gửi gắm trên người Trần Thế Hoa.
- Mày là ai?
Trần Thế Hoa gắt gao nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu, trầm giọng hỏi.
Trước ánh mắt chăm chú của Trần Thế Hoa và Lý Đại Minh, Trương Đại Thiểu gỡ khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt trẻ trung.
Điều này làm cho Trần Thế Hoa chấn động không thể tưởng được vị cao thủ kia lại trẻ tuổi như vậy.
- Là mày?
Trần Thế Hoa giật mình, Lý Đại Minh càng thêm giật mình, vị cao thủ ở nơi này của Tống Giai, không phải là tên trai bao thấy ngày hôm qua sao?
- Dùng cái loại thủ đoạn đê tiện này đi mưu hại một cô bé.
Trương Đại Thiểu cũng không trả lời câu hỏi của Trần Thế Hoa, mà là lạnh nhạt cùng kiên quyết nhìn hắn.
- Nếu gặp phải tao, vậy thì mày không may rồi.
Trần Thế Hoa mắt hơi trợn lên, vẻ mặt lần thứ hai biến đổi:
- Cổ trùng ta hạ trong cơ thể của cô bé này, là do mày giải?
- Đúng vậy!
Một giọng nói có lực, làm cho Trần Thế Hoa bắt đầu sinh ra kiêng kị càng sâu đối với Trương Đại Thiểu, người này tuổi còn trẻ, võ công cũng không kém mình, ngay cả cổ thuật của mình cũng có thể giải, thật sự không đơn giản.
Nhưng cùng lúc đó, một chuyện quan trọng đã gạt bỏ kiêng kị đó trong mắt Trần Thế Hoa, chuyện hôm nay, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không, tổ chức sẽ không bỏ qua cho mình.
- Loại cổ trong người cô bé này chỉ là thủ đoạn thấp nhất của tao, có thể phá giải nó, không có gì là giỏi cả.
Trần Thế Hoa cả người dùng sức chấn động, trên người lập tức vang lên một trận tiếng đồm độp.
- Nếu mày chỉ có bản lĩnh như vậy thì mày có thể chết rồi.
Lời còn chưa dứt, một chân lật lại đá vào trước ngực Trương Đại Thiểu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.