Chương trước
Chương sau

Từ lúc trở về từ quân khu J, tâm tình Trương Đại Thiểu rất tốt, hội đấu giá lần này tuy không lấy được Huyết bồ đề mình muốn nhưng lại được hung hăng chà đạp Lý Sát một lần, coi như đòi lại chút công bằng cho cái thân thể này.
- Tôi về rồi đây!
Đi vào biệt thự, thấy cửa không khóa, Trương Đại Thiểu hô lên một tiếng rồi đẩy cửa đi vào.
Trong lòng cũng có chút kỳ quái, Tô Tâm Lam không phải là đến giúp đỡ bệnh viện rồi sao, tại sao giờ này đã về rồi? Chẳng lẽ là Liễu Thanh Thanh sao?
- Không đúng lắm.
Vừa mới đi vào biệt thự, Trương Đại Thiểu nhíu mày, dừng bước, hắn ngửi được hơi thở của người lạ. Tuy rằng trong biệt thự cũng không có xáo trộn gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết, đã xảy ra chuyện.
- Tâm Lam, Thanh Thanh, các cô có ở đây không?
Trương Đại Thiểu kêu lên thăm dò.
Giọng nói quanh quẩn trong biệt thự, có vẻ có chút trống trải. Trương Đại Thiểu trong lòng run lên, cũng không quản gì chuyện thân phận nam nữ, thần thức đảo qua, trong biệt thự không có một bóng người.
Trong lòng hắn lộp bộp rơi xuống, chuyện mình lo lắng vẫn xảy ra, xem ra, Tô Tâm Lam hoặc Liễu Thanh Thanh đã xảy ra chuyện không may.
Trương Đại Thiểu sắc mặt u ám, lấy di động ra, định gọi điện cho Tôn Đại Phúc hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, dù sao người của Tôn Đại Phúc vẫn bảo vệ xung quanh biệt thự. Hiện tại biệt thự xảy ra chuyện, chuyện này phải liên quan đến Tôn Đại Phúc.
Lúc Trương Đại Thiểu vừa lấy di động ra thì Tôn Đại Phúc lại gọi đến:
- Anh Trương, em vừa mới nhận được tin mấy tiểu đệ phái đi bảo vệ các chị dâu đều bị người ta trói lại. Em sợ chị dâu xảy ra chuyện không may nên gọi điện báo cho anh, hiện tại em đã phái người đi tìm!
- Không cần.
Giọng nói của Trương Đại Thiểu lạnh như băng, mặc dù Tôn Đại Phúc cách xa vài trăm dặm cũng cảm thấy hơi lạnh từ đầu bên kia điện thoại truyền đến bao phủ cả người mình, không nhịn được rùng mình một cái.
- Anh Trương, em xin lỗi, là em làm việc không chu đáo.
Tôn Đại Phúc càng thêm kính sợ với Trương Đại Thiểu, hoảng sợ nói.
- Giải thích cũng vô ích.
Trương Đại Thiểu ngắt lời Tôn Đại Phúc.
- Làm tốt việc của cậu, đừng có làm cho tôi thất vọng.
Tắt điện thoại, trong mắt Trương Đại Thiểu hàn quang chợt lóe:
- Long Thiên Tôn, ông trêu chọc tôi nhiều lần như vậy, đừng trách tôi không khách khí.
Suy nghĩ một chút, Trương Đại Thiểu suy đoán trong lòng, người đứng sau lưng vụ bắt cóc này là Long Thiên Tôn.
Lần trước Long Thiên Tôn phái Bàng Giải tới giết mình không thành, sợ là sẽ tiến hành điều tra cặn kẽ về mình, chuyện Hắc Phong Cảng chỉ sợ giấu không được rồi. Hơn nữa còn có Tứ Thiểu, hắn ra tay với mình, khả năng này thực sự không nhỏ.
Trương Đại Thiểu lúc trước phá hủy Hắc Phong Cảng của Long Thiên Tôn, nhưng cũng không đi tiêu diệt Long Thiên Tôn. Hiện tại, Long Thiên Tôn lại tự rước lấy họa.
- Reng reng reng.
Tiếng di động lần thứ hai vang lên, là một dãy số lạ, khóe miệng Trương Đại Thiểu lộ ra một nụ cười âm u lạnh lẽo, không chút do dự ấn nút nghe.
Trong ống nghe vang lên một giọng nói mạnh mẽ mà tang thương:
- Trương Thiên, người phụ nữ của cậu ở trong tay tôi, nếu cậu không muốn bọn họ xảy ra chuyện thì hãy ngoan ngoãn làm theo lời của tôi. Tôi nghĩ, cậu là một người sáng suốt, hẳn là biết nên làm thế nào, đúng không?
Giọng nói bên trong ống nghe mang theo hơi thở tang thương, tuy rằng không có khí thế của người gây sự, thật giống như là một ông lão hòa nhã nói chuyện, nhưng có che giấu âm mưu khôn lường.
Trương Đại Thiểu biết, người này chính là Long Thiên Tôn.
- Long Thiên Tôn, bắt cóc phụ nữ của tôi, sẽ trở thành chuyện phải hối hận nhất trong đời của ông.
Trương Đại Thiểu ánh mắt kiên định, nói rất có khí phách, giống như lời phán quyết vô tình của tòa án.
- Tin tôi đi, ông sẽ chết rất thảm.
- Ha ha ha.
Long Thiên Tôn trầm mặc một lát rồi nở nụ cười, cũng không tức giận, đối với việc Trương Đại Thiểu biết mình là ai, hắn cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn:
- Người có thể làm cho Tứ Thiểu nhớ mãi không quên quả thực không đơn giản. Hắc Phong Cảng của tôi cũng do cậu phá hủy. Tôi tung hoành ở Tĩnh Hải này hơn hai mươi năm, bây giờ lại đụng phải đối thủ có tài như cậu tôi rất vui, đánh nhau với cậu mới có hứng thú.
Trương Đại Thiểu hiểu ra mình đoán đúng rồi, xem ra bất luận có Tứ Thiểu hay không, Long Thiên Tôn sớm hay muộn cũng sẽ đối phó với mình. Tứ Thiểu chẳng qua chỉ làm cho Long Thiên Tôn hành động sớm hơn mà thôi.
- Tôi thấy thực sự không có hứng thú.
Trương Đại Thiểu sắc mặt không chút thay đổi:
- Tôi cũng không xem ông là đối thủ.
Long Thiên Tôn sửng sốt, người mặt lên trời cười:
- Ha ha ha!
Rồi sau đó nói:
- Buổi chiều ba giờ, ở hội sở Tam Hòa Viên, tút tút tút.
Nói xong câu đó, Long Thiên Tôn trực tiếp gác điện thoại, vẻ mặt hòa nhã dễ gần kia chợt biến mất, trong mắt lóe lên một ánh mắt sắc bén.
Tại đây một khắc này, hắn không phải là một lão già năm mươi tuổi, mà là một bá chủ giang hồ.
Nhưng khi buông điện thoại xuống, khí thế cả người lại thu lại sạch sẽ, tiếp tục biến thành một người ở tuổi xế chiều.
Mặc dù con nuôi của hắn A Mao cung kính đứng ở một bên cũng không phát hiện ra được điểm khác thường này.
- A Mao, giúp cha lên tầng thượng, con người, phải bay thật cao nhìn thật xa mới có thể không bị rơi xuống.
A Mao lập tức chạy tới đỡ cánh tay của Long Thiên Tôn, trong mắt có một chút khó hiểu, do dự một lát hắn vẫn ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi:
- Cha nuôi, chuyện này cha để con làm là được, cha làm sao phải tự mình ra tay, con đảm bảo lần này sẽ không thất bại.
Long Thiên Tôn dừng bước, nhìn A Mao do một tay mình nâng đỡ, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
A Mao là một nhân tài, thủ đoạn, táo bạo, năng lực, tất cả đều có đủ, chỉ có duy nhất một điều là hắn không có phong độ của một đại tướng, không thể nghi ngờ là hắn có thể trở thành một mãnh tướng, nhưng lại không thể thống lĩnh toàn bộ bang phái.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nghĩ đến lời nói cuồng vọng của người trẻ tuổi kia, người đó mới chính là người thừa kế lý tưởng duy nhất của mình. Nhưng mà, chính mình vài năm trước nợ Tứ Thiểu một mạng, bây giờ không thể không trả lại.
Còn nữa, Long Thiên Tôn cũng hiểu rằng, người đó sẽ không trở thành bạn bè của mình.
- A Mao, cha đã nói rất nhiều lần với con, ngàn vạn lần không được khinh thường đối thủ.
Nhanh chóng thu lại suy nghĩ, Long Thiên Tôn lại ân cần dạy bảo A Mao.
- Chưa đến giây phút cuối cùng, ai mạnh ai yếu, con vĩnh viễn không thể biết được. Trương Thiên kia là kẻ địch lớn trong đời cha ít gặp, con không phải là đối thủ của hắn.
- Cha nuôi?
A Mao bước chân hơi hỗn loạn một chút, vô cùng giật mình nhìn chằm chằm Long Thiên Tôn. Long Thiên Tôn rong ruổi giang hồ vài chục năm, thống lĩnh cả Tĩnh Hải, A Mao chưa từng thấy ai lọt vào mắt của ông.
Nhưng hôm nay, Long Thiên Tôn lại đánh giá cao Trương Thiên, điều này làm sao có thể khiến A Mao không khiếp sợ.
Long Thiên Tôn lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa, có một số việc, phải để A Mao tự mình trải qua mới có thể hiểu được.
Đi vào tầng thượng xong, Long Thiên Tôn khoát tay nói:
- Con tự mình đi một chuyến, mời Tứ đại kim cương xuất mã.
- Cha nuôi!
A Mao lại khiếp sợ một lần nữa.
- Vài ngày nữa chính là đại thọ năm mươi tuổi của cha, vẫn không nên kinh động đến Tứ đại kim cương.
Tứ đại kim cương là cao thủ mà Long Thiên Tôn tốn bao nhiêu tâm huyết đào tạo ra, một người có thể địch lại được vài người bộ đội đặc chủng, đó chính là lực lượng bí mật của Long Bang.
Trong bang ngoại trừ vài người có địa vị, người ngoài không ai biết đến sự tồn tại của Tứ đại kim cương. A Mao thường nghĩ, hiện tại cha nuôi ở Tĩnh Hải là thế lực lớn nhất, Tứ đại kim cương này sợ là sẽ không có chỗ dùng.
Nhưng hiện tại, đối phó với một thằng nhóc mà Long Thiên Tôn lại quyết định dùng đến Tứ đại kim cương!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.