Chương trước
Chương sau

- Này, chuyện này là không thể!
Hoắc Đô nhìn chằm chằm vào Trương Đại Thiểu, thì thào nói, thuật bắn súng này của Trương Đại Thiểu đừng nói là từng thấy, thậm chí đến nghe cũng chưa từng nghe qua, ngay cả hắn cũng bị chấn động.
- Tại sao lại có thể như vậy?
Gương mặt già nua của Tề Quân Bình bị chấn động, khiếp sợ nhưng không phục.
Còn Trầm Vạn Tài sau khi hồi phục lại tinh thần thì thấy tập thể quân khu Nam Sơn đã bị hóa đá, lúc này tất cả mọi bực bội trong người đều giải phóng ra ngoài, cực kì sung sướng vỗ mạnh vào đùi một cái, hét lớn:
- Hay!
Sau đó hắn là người đầu tiên đứng lên vỗ tay, trong nháy mặt tiếng vỗ tay trong sàn vật vang lên như sấm, tiếng hoan hô vang trời. Nhưng lần này khác đó là tiếng hoan hô của quân khu J chứ không phải là của quân khu Nam Sơn.
- Được rồi lão Tề!
Một tiếng nói vang lên giữa không trung huyên náo, Trầm Vạn Tài quay đầu lại nhìn, mặt mang theo nụ cười oán hận, nhìn Tề Quân Bình:
- Tôi nhớ là vừa rồi có người nói rằng nếu chúng tôi thắng Hoắc Đô thì hắn sẽ quỳ xuống đất và gọi chúng tôi là ông nội đúng không, câu này ai nói vậy nhỉ?
Gương mặt già nua của Tề Quân Bình nghẹn đến đỏ bừng, quá xấu hổ, hận là không thể tìm thấy cái lỗ nào để chui xuống, hắn ho vội một tiếng rồi ngượng ngùng nói:
- Chuyện này, lão Tề à, anh xem đồng chí kia của quân khi anh ưu tú cỡ nào, tôi cũng rất thích cậu ta, khụ khụ, anh cũng nói tình hữu nghị là quan trọng nhất, thi đấu chỉ là phụ mà thôi, vừa rồi tôi có nói vài câu không hay lắm nhưng đó là để giúp thành viên hai bên cố gắng thi thố, tôi cũng vì nghĩ cho trận thi đấu mà...
- Hừm!
Tề Quân Bình còn chưa nói hết lời đã bị tiếng "hừm" lạnh lùng của Trầm Vạn Tài cắt ngang, sắc mặt hắn cực kì khó coi, bị đối xử một cách thô lỗ như vậy nhưng hiện giờ họ chỉ có thể nhẫn nhịn ở trong lòng.
Nét mặt già nua, xám xịt ngẩng lên, lúc này Tề Quân Bình mới quan sát Trương Đại Thiểu thật kĩ: Người trẻ tuổi này rốt cuộc là ai?
Còn Tô Dũng thì vô cùng kích động, lẩm bẩm:
- Tiểu Trương, tôi biết chắc chắn là cậu sẽ không làm tôi thất vọng mà, Tâm Lam nói đúng, cậu đúng là một cao thủ.
Trận thi đấu kết thúc nhanh chóng, kết quả cũng được công bố, hai người Hoắc Đô và Trương Đại Thiểu đều bắn trúng mười phát điểm 10 nên cùng đứng hạng nhất, còn Đông Lệ Lệ được 99 điểm thì đứng thứ ba, trước đây mọi việc với Thần Nữ đều vô cùng thuận lợi vậy mà giờ lại đứng thứ ba, kết quả này khiến mọi người thấy bất ngờ.
Mặc dù cả Trương Đại Thiểu và Hoắc Đô đều đạt hạng nhất nhưng khác biệt thì trong lòng mọi người đều biết rõ, thuật bắn súng của Hoắc Đô so với Trương Đại Thiểu là một cái trên trời, một cái dưới đất, kém rất xa.
Hoắc Đô phải cực kì tập trung mới bắn được như vậy, còn Trương Đại Thiểu thì bắn giống như chơi, nhẹ nhàng, bình tĩnh, khác biệt giữa hai người rất rõ ràng.
Nên nhớ rằng sau mỗi lần nổ súng thì cơ thể sẽ bị phản chấn, các tay súng phải đợi phản chấn xong rồi mới có thể nổ súng tiếp, nếu không thì sẽ gây ra sai lệch.
Với loại phản chấn này Trương Đại Thiểu có thể bắn liên tục mười phát súng và ăn đứt Hoắc Đô.
Bởi vì lần thi đấu này xuất hiện hai người đứng nhất nên cần thêm một trận tỷ thí nữa để xác định ai mới là người đứng nhất thật sự.
Mặc dù trong lòng mọi người đã có đáp án thế nhưng nói gì thì nói cũng phải dựa trên điểm số, trừ khi Hoắc Đô chịu thua, còn không thì vẫn phải tiếp tục thi đấu.
Ngay lúc sắp thi đấu thì bỗng nhiên Hoắc Đô đứng dậy, yêu cầu Trương Đại Thiểu đấu súng, hai người sẽ làm mục tiêu bia ngắm bắn cho đối phương, dĩ nhiên là có thể tránh né nhưng không đơn thuần chỉ là so tài bắn bia mà đây sẽ là trận tỷ thí sau cùng.
Với yêu cầu này thì trong sàn vật vang lên tiếng xôn xao, tất cả mọi người đều mắng tên Hoắc Đô này vô sỉ.
Những người sáng suốt đều có thể nhìn ra Trương Đại Thiểu thực sự là một tay gà mờ không chuyên, còn Hoắc Đô thân kinh bách chiến lâu năm, trải qua thực chiến nhiều nên đối với loại đấu súng này có rất nhiều kinh nghiệm và năng lực.
Hắn tự biết bắn bia mình không phải là đối thủ của Trương Đại Thiểu nên mới đưa ra yêu cầu này, chính là lấy sở trường của mình tấn công điểm yếu của địch, chuyện này đúng là có chút vô sỉ thật.
Trầm Vạn Tài nghe vậy thì càng kinh hãi hơn, nói to với Hoắc Đô:
- Hoắc Đô, đạn không có mắt, chỉ là một trận giao lưu bình thường, không cần phải làm như vậy.
Tề Quân Bình hừ một tiếng nói:
- Lão Trầm, ông nói câu này cũng có chút không hợp lý lắm, chúng ta làm lính là vì cái gì, chẳng lẽ cứ suốt ngày đóng cửa chơi đùa sao? Vậy thì còn có tác dụng gì chứ? Cái gọi là nuôi quân, dụng quân tạm thời, tất cả nhưng binh lính cuối cùng cũng phải ra chiến trường đối mặt với mưa bom bão đạn, nếu lúc này không huấn luyện phương diện này thì tương lai sẽ không tốt. Tôi thấy đề nghị này của Hoắc Đô rất tối, chúng ta có thể phát triển thực chiến, điều này đều có lợi cho hai bên mà.
Trầm Vạn Tài đúng là không thể nghe nổi nữa, hắn đã bị Tề Quân Bình chọc giận thật sự rồi, trừng mắt quát lên:
- Tề Quân Bình, con mẹ nó, mày nói nghe như đánh rắm ấy. Mày đã đề xướng chuyện thực chiến như vậy thì đến đây, đến đây, hai chúng ta sẽ xuống biểu diễn thực chiến, như vậy sẽ có ích hơn với mọi người đấy.
Tề Quân Bình bị Trầm Vạn Tài mắng đến đổ mồ hôi, nhỏ giọng lầm bầm gì đó và không dám....cãi lại nữa.
Nhớ năm đó Trầm Vạn Tài nổi tiếng là hổ tướng dũng mãnh vang rền thiên hạ, nhưng sau này bị thương, chữa không khỏi nên mới chuyển qua làm bên tham mưu. Hắn có uy lực vô cùng lớn, nhắc tới biểu diễn thực chiến thì có thể khiến Tề Quân Bình ngay lập tức sợ hãi.
- Trương Thiên, Hoắc Đô yêu cầu không hợp lý, cậu có quyền từ chối.
Lúc này Trầm Vạn Tài có chút lo lắng nhìn về phía Trương Đại Thiểu, ngày từ đầu căn bản là Trương Đại Thiểu không lọt vào pháp nhãn của hắn, thậm chí là có chút ghét vì Trương Đại Thiểu đi theo Tô Dũng làm càn, nhưng bây giờ hắn thực sự lo lắng cho một tài năng còn trẻ như vậy.
Tô Dũng đứng một bên hô to:
- Trương Thiên, đừng đồng ý với hắn, hắn sẽ giở thủ đoạn với cậu, như vậy sẽ không công bằng cho cậu đâu.
Thế nhưng điều khiến tất cả mọi người bất ngờ là Trương Đại Thiểu lại đồng ý với yêu cầu của Hoắc Đô, hai người bắt đầu bước cách xa nhau 300 mét, đối mặt và đấu súng, ai trúng đạn trước thì sẽ thua, tất nhiên nếu như không trúng đạn mà chịu thua thì cũng coi như thua.
- Cậu đồng ý sao?
Hoắc Đô cảm thấy hơi bất ngờ, hắn không nghĩ tới là Trương Đại Thiểu lại thực sự cuồng vọng, liều mình dám chơi cùng mình như vậy, lập tức trong mắt hắn lóe lên một tia oán độc:
- Tiểu tử, cậu muốn chết đúng không, nói cho cậu biết, lát nữa tôi sẽ không nương tay đâu! Đông Lệ Lệ chắc chắn sẽ là bạn gái của tôi, cậu không thể cướp đi được đâu.
Trương Đại Thiểu càng lúc càng có ấn tượng tốt với tên Hoắc Đô này, biểu hiện của hắn giống như hắn là lão tử đệ nhất thiên hạ, không một ai sánh bằng hắn vậy.
Trương Đại Thiểu cũng không khách khí với Hoắc Đô, lạnh lùng nói:
- Hoắc Đô, không phải là tôi xem thường anh, nhưng lúc bắn bia anh không thắng được thì bắn người anh càng không thể thắng được, sẽ thích hợp hơn nếu anh về nhà và bắn ruồi đấy. Hơn nữa sự tự cao tự đại này của anh cũng không xứng đáng với Đông Lệ Lệ, anh đừng hy vọng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Giọng nói của Trương Đại Thiểu vang vọng không dứt khắp sàn vật, quân khu J nghe vậy thì náo nhiệt. Từ lúc nào mà có người dám công khai nhục mạ Hoắc Đô như vậy? Tân binh này đúng là khiến người ta hả lòng hả dạ mà.
Từ trước đến giờ Hoắc Đô chưa bao giờ bị người khác làm nhục đến như vậy nên tức giận trừng mắt, giậm chân hét to lên:
- Tiểu tử, cứ chờ xem.
- Ngu ngốc.
Trương Đại Thiểu không thèm cãi nhau với Hoắc Đô nữa, kết quả ra sao thì cứ đợi xem kết quả đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.