Cảnh sát cấp tốc rời đi, Tứ Thiểu cũng dần tỉnh lại, hắn có chút mơ hồ nhìn cảnh tượng trước mặt, lập tức nổi giận:
- Chuyện gì đã xảy ra, cảnh sát đâu? Tại sao lại không còn ai vậy?
Nói xong Tứ Thiểu xông tới túm cổ của Lưu Minh Viễn, giống như là chim ưng bắt gà con vậy, khiến Lưu Minh Viễn hoảng sợ:
- Cảnh sát đâu? Không phải vừa rồi còn ở đây sao?
Lưu Minh Viễn bị nghẹt thở, mặt đỏ bừng lên, bộ dạng rất thảm hại.
Trong lòng thầm than khổ, vừa mới tự tát mình, tự nhận mình đánh muỗi xong chờ người ta vừa đi khỏi thì quay lại trách mình, rốt cuộc chuyện này là sao?
Không riêng gì Lưu Minh Viễn mà những người khác trong đại sảnh cũng không thể hiểu nổi Tứ Thiểu, không biết tại sao Tứ Thiểu lại phát điên lên như vậy? Lẽ nào đây đúng là trò đùa của Tứ Thiểu và Trương Đại Thiểu? Nhưng đùa như vậy thì cũng hơi quá à.
Tứ Thiểu đang phát điên lên thì Đoạn tiên sinh vừa bị Trương Đại Thiểu đạp bay đi liền chạy nhanh đến, nhỏ giọng nói với Tứ Thiểu:
- Tứ Thiểu, chớ manh động, Trương Thiên không hề đơn giản đâu.
Đoạn tiên sinh nhanh chóng kể lại chuyện vừa rồi cho Tứ Thiểu nghe, Tứ Thiểu nghe xong thì không tin được, nhìn chằm chằm vào Đoạn tiên sinh, không tin được là mình lại tự đánh vào mặt mình.
Ngẫm nghĩ lại thì từ lúc cảnh sát đến là hắn không còn chút ấn tượng nào cả, Tứ Thiểu không phải thằng ngu, nhớ lại lúc nãy Trương Đại Thiểu mãnh mẽ đánh bại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-tien-y/1406961/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.