Trong sân yên tĩnh, vô số ánh mắt như pháo sáng quét lên Thiên y sư Chu Thế Dương và Giang Nguyên đang đứng trên Tê Thế Đỉnh.
Đồng chí Chu Thế Dương lúc này rõ ràng đang ở trạng thái treo máy, chỉ có đôi mất đỏ ứng là đang nhìn chẩm chằm Giang Nguyên, ngay cả máu mũi cũng không lau, tay chân run rẩy phải nhờ hai vị tiên sinh ngoại viện đỡ mới đứng vững.
- Khụ... Giang Nguyên...Xuống đây!
Thiên y sư Từ Khải Liễu thấy Thiên y sư Chu Thế Dương lúc này tay chân run rẩy, chỉ sợ lát nữa sẽ khó dàn xếp. Bà cố gắng trấn áp kinh ngạc cùng chấn động trong lòng, vàng sắc mặt trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Nguyên đang đứng trên Tê Thế Đinh, trầm giọng quát lên.
-Không xuống...
Giang Nguyên đứng trên đại đỉnh, nhìn vẻ mặt uy nghiêm của Viện trưởng, trong lòng buồn rầu. Hắn thật sự không cách nào chống cự được vị này đành đưa tay gãi gãi mái tóc rối bời, bất đắc dĩ dậm chân lên đại đính, tiếng hừ nói:
- Trừ phi mọi người đồng ý không có ý định với thứ này nữa tôi sẽ xuống ngay!
- Cậu...
Tuy Thiên y sư Từ Khải Liễu biết trước giờ tính Giang Nguyên hay đùa bốn, hơn nữa còn lớn gan làm bậy, nhưng tình cách trước mắt bà chưa từng nghĩ tới. Giang Nguyên lại dám ra tay với Thiên y sư, hơn nữa còn đá lên mặt. Tuy Thiên y sư Chu Thế Dương có lỗi tự chịu, nhưng dù sao vẫn còn thân phận, địa vị ở đó. Lần này thì phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3560323/chuong-1155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.