Mạch máu vỡ vụn, ngưng kết thành viên huyết châu trên làn da Giang Nguyên, sau đó chậm rãi chảy xuống, khiến gương mặt Giang Nguyên dưới ánh mặt trời thoạt nhìn rất đáng sợ.
Nhưng trong mắt Ngô tiên sinh, nó lại là hình ảnh xinh đẹp nhất.
Nhìn đồng hồ, Ngô tiên sinh cảm thán nói:
- Chậc chậc, Đại tá Giang Nguyên, mặc dù thiên tư của cậu hiếm thấy, nhưng trụ cột vẫn không được chắc chắn. Mấy người tôi quen, kém nhất cũng phải sau ba mươi sáu tiếng. Tôi thì có thể kiên tì đến ngày thứ ba mới xuất hiện tình huống này. Cậu chưa qua được hai mươi bốn tiếng đã có. Phong quang lúc trước bao nhiêu, lúc này phải trả giá rồi.
Giang Nguyên có chút khó khăn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trào phúng của Ngô tiên sinh, khóe miệng nhếch lên:
- Tôi cảm thấy ông nên đồng tình cho bản thân mình thì hay hơn. Hơn năm mươi tuổi mới có được vận khí đột phá Thiên giai. Còn tôi chỉ mới hai mấy thôi. Từ lúc tôi tu luyện đến nay đã nổi tiếng rồi. Cho dù thời gian có ngắn, cũng còn tốt hơn một người hơn năm mươi tuổi như ông.
Thấy sắc mặt Ngô tiên sinh trầm xuống sau mỗi lời hẳn nói, Giang Nguyên cười ha hả vài tiếng, nhưng chỉ cười được vài tiếng thì ho khan, sau đó phun ra hai ngụm máu.
- Hắc hắc, được rồi, tiểu tử cậu cứ ở đó mà đắc ý đi. Tình huống bây giờ, cậu sẽ chết, còn tôi thì vẫn còn sống, mà còn sống rất tốt, haha.
Ngô tiên sinh nhìn Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3557686/chuong-1145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.