Mười mấy cặp mắt đều nhìn chằm chằm cái bình thủy tỉnh trong tay Đào Cường, nhìn nó được đưa đến trước mặt Giang Nguyên, rồi nhìn Giang Nguyên tiếp nhận cái bình, gương mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc, không có bất kỳ sự khẩn trương nào.
- Chẳng lẽ tiểu tử này lại tự tin như vậy sao? Chẳng lẽ cậu ta không biết sau khi thuận lợi luyện đan, khi nghiệm đan phát hiện đan dược không thành cũng không ít trường hợp à?
Mang theo sự nghỉ ngờ, tất cả đều nhìn chằm chằm động tác của Giang Nguyên. Giang Nguyên tùy ý đổ ra một viên, đưa lên mũi ngửi, trong lúc mọi người muốn có được đáp án từ hẳn, liền nhìn thấy Giang Nguyên bỏ viên thuốc vào miệng như bỏ đường đậu, cần hai ba cái rồi nuốt xuống.
Nhìn động tác này của hắn, hai mắt mọi người mở to. Cứ như vậy mà ăn sao? Như vậy là thành hay không thành?
Chỉ có Từ Khải Liễu là quát lớn:
- Giang Nguyên, không cho phép ăn, mau mang thuốc đến cho ta.
- Không có, không có, con không có ăn.
Nhìn vẻ mặt của Viện trưởng Từ, gương mặt Giang Nguyên không khỏi đỏ lên, vội vàng mỉm cười đưa cái bình thủy tỉnh sang:
- Con...con chỉ là thử thuốc thôi mà.
- Hừ, con quỷ ranh ma cậu, đừng tưởng rằng ta không biết tâm tư của cậu. Lần trước Lâm Ngọc Tường đã đề xuất bổ sung rất nhiều đan dược đại bổ nguyên khí. Chẳng lẽ đều là do heo ăn sao?
Hung hăng trừng mắt với Giang Nguyên, nhưng Hồ Quang Dương và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3544698/chuong-1117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.