Nhìn tên điên trước mắt, ánh mắt Hồ trưởng lão hiện lên sự lạnh nhạt. Vốn ông hy vọng chỉ dùng phương pháp bình thường để xử lý, nhưng bây giờ ông lại cảm thấy không cần thiết. Mặc dù tên tiểu tử trước mắt là tên điên nhưng không ngốc, biết có vài thứ không thể tránh được, vì thế mới tận lực ứng phó ông.
- Giang Nguyên, cậu còn thông minh hơn tôi đã. nghĩ.
Đưa tay tiếp nhận nước trà Giang Nguyên đưa. qua, Hồ lão nhấp một cái, lúc này mới đưa mắt nhìn Giang Nguyên, lãnh đạm nói:
- Được rồi, nếu như vậy, tôi cũng không quanh co nữa.
- Đương nhiên.
Giang Nguyên cũng tùy ý kéo cái ghế đối diện rồi ngồi xuống, cười nói:
- Hồ trưởng lão cũng biết, hôm nay ngài cố ý đến gặp tôi, quanh co lòng vòng đối với chúng ta mà nói chỉ tổ lãng phí thời gian.
- Được, giỏi cho cái lãng phí thời gian.
Nghe được lời này, Hồ Quang Dương không khỏi cười lạnh:
- Tiểu tử, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người không biết trời cao đất rộng như cậu. Cậu đã tự tin như vậy, vậy chúng ta vào thẳng vấn đề.
- Về Nộ phong tỏa long, cậu làm thế nào mà tránh được?
Hồ Quang Dương lãnh đạm nói
- Cậu cũng biết ý nghĩa của Nộ phong tỏa long đối với Hồ gia chúng tôi. Như vậy, việc này phải có một lời giải thích.
- Giải thích?
Giang Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu:
- Dù sao tôi cũng đã thoát ra được, còn về nguyên. nhân, tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3543142/chuong-1107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.