Thấy Từ Thanh Linh nghe Giang Nguyên không có việc gì, liền len lén thở phào nhẹ nhõm, Tôn Diệu Nguyệt lắc đầu nói:
- Bạn trai của con đúng là không muốn sống. Ban đêm lại đi trêu chọc Bá tước Huyết tộc, nhưng lại đánh cho đối phương phải sử dụng Nhiên huyết. Xem ra là lần trước giấu nghề.
- Không tệ, không tệ.
Nói đến đây, Tôn Diệu Nguyệt không nhịn được mà liên tục gật đầu.
Thấy sư phụ bình thường mắt cao hơn trán lại tán dương tiểu tình lang không sợ chết của mình như vậy, một cô nương lúc nào cũng bình tĩnh như Từ Thanh Linh cũng không nhịn được ánh mắt hiện lên sự khác thường.
Hái xuống một chiếc lá, sau đó buông tay, mặc cho chiếc lá tùy ý tung bay, theo gió thổi đi, Tôn Diệu Nguyệt nhẹ nhàng thở dài, quay sang nhìn gương mặt có chút ửng đỏ của Từ Thanh Linh, lãnh đạm nói:
- Giang Nguyên khác với người bình thường. Không bao lâu nữa, anh ta sẽ vượt qua vi sư. Trước kia vi sư không quá tin tưởng vào điều này, nhưng bây giờ vi sư có cảm giác có chút khả năng đó. Từ nhỏ, ta đã được xem là người có thiên phú nhất mấy tắm năm qua của Cổ môn, nhưng từ trên người của hắn, ta lại cảm nhận được một thứ gì đó khác với người bình thường. Đó cũng là nguyên nhân ta bỏ qua cho hẳn.
- Nếu con đã thích hẳn như vậy, vậy con nên chuẩn bị tinh thần đi. Một người đàn ông ưu tú như thế, chung quy sẽ có rất nhiều người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3539804/chuong-1082.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.