- Nói, con đối nhiều trà như vậy để làm gì? Con không ngoan ngoãn ở lại Vân Giang mà còn chạy loạn đi đâu đó?
Uống hơn phân nửa tách trà, La lão y sư mới buông tách xuống, nhìn Giang Nguyên, lãnh đạm hỏi.
Giang Nguyên cười, đầu óc đã sớm vòng vo hồi lâu. Hắn đã từ chỗ của Mã Tiểu Duệ biết được đại khái tình huống. Mã Tiểu Duệ cũng là vô sự nhàn rỗi nên chú ý đến tình huống của tỉnh Nam, từ một số dấu vết mà phát hiện sự dị thường.
Đương nhiên, có phải là nhàn rỗi vô sự hay không thì còn khó nói
Nhưng Giang Nguyên có thể khẳng định, chuyện mà hắn làm ở tỉnh Nam, hẳn chỉ có một mình Mã Tiểu Duệ biết. Nếu những người khác cũng biết, chắc đã sớm gây ra sóng lớn bên trong nội viện rồi
Sư phụ hẳn cũng không biết, nếu không nào có chuyện vẫn còn bình tĩnh như vậy?
- Lần này con thiếu ân tình không nhỏ của mấy người
Giang Nguyên thoạt nhìn rất thành thật.
- Ân tình?
La lão cau mày, yên lặng nhìn Giang Nguyên một hồi, xác nhận cũng không phải Giang Nguyên thuận miệng nói, lúc này mới bất đắc dĩ thở dà
- Ân tình gì mà phải trả đến hơn một cân trà?
- Hơn nữa, Thiên Y Viện chúng ta từ khi nào lại nợ ân tình người khác? Cho đến bây giờ chỉ có người khác nợ chúng ta.
Nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng La lão nhếch lên:
- Ta cũng không biết con đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3514956/chuong-1048.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.