Tùy ý mặc áo blouse vào, Giang Nguyên bất đắc dĩ dẫn Tôn Diệu Nguyệt đến phòng bệnh cách ly.
Dọc đường gặp các bác sĩ và y tá, người nào cũng ngạc nhiên nhìn hai người cứ như vậy mà đi vào phòng cách ly.
- Cô gái kia là ai? Cô ấy thật xinh đẹp, ngay cả minh tỉnh điện ảnh cũng không bằng.
Một bác sĩ nam cảm thán nói.
Hai cô y tá bên cạnh nhìn thấy vậy, liền hừ lạnh:
- Bác sĩ Duễn, anh cũng đừng cảm thán nữa. Nếu chị dâu ở nhà mà biết, hai ngày nữa anh trở về, chắc chẵn phải quỳ bàn giặt rồi.
- Khụ.
Nghe y tá nói xong, vị bác sĩ nam kia liền xấu hổ, chuyển đề tài:
- Nói đùa thôi mà. Nhưng tại sao Tổ trưởng Giang lại dẫn cô gái đó đến phòng bệnh cách ly vậy?
- Tôi làm sao mà biết được chứ? Chắc là người cấp trên cử xuống? Nếu không, làm sao Tổ trưởng Giang có thể đồng ý để cô ấy vào phòng cách ly?
Một cô y tá lên tiếng.
Y tá còn lại lắc đầu:
- Chắc không phải cấp trên cử xuống đâu. Nếu là cấp trên cử xuống, cô ta sẽ đến chỗ này của chúng ta sao? Đừng nói chỉ là vào phòng bệnh cách ly?
- Ừm, đúng vậy.
Y tá kia và bác sĩ Duẫn đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Y tá này nói xong, ánh mắt hiện lên sự nghỉ hoặc:
- Đúng thật không biết là ai.
- Nhưng lá gan của cô ta cũng ghê gớm thật. Ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3511434/chuong-1017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.