Đưa tay nhận lấy bản tư liệu mà Mộc Hương đưa sang, Tôn Diệu Nguyệt khẽ cau mày.
- Cái gì?
Sau khi xem qua bản tư liệu mấy lần, gương mặt vốn đang thoải mái liền hiện lên sự kinh nghỉ. Ánh mắt miễn cưỡng cũng trở nên sắc bén.
Xem xong bản báo cáo, sắc mặt của Tôn Diệu Nguyệt đần trở nên nghiêm túc, thậm chí trong mắt còn hiện lên hai ngọn lửa tức giận, quay sang nhìn Mộc Hương, nói:
- Tin tức không có vấn đề gì chứ?
- Không có vấn đề. Thành viên nội ứng của chúng ta làm việc trong tổ nghiên cứu dịch bệnh. Anh ta xác nhận kết quả xét nghiệm và tình huống đều chính xác.
Mộc Hương gật đầu nói.
Nghe Mộc Hương trả lời, hai mắt Tôn Diệu Nguyệt nheo lại, hàn quang trong mắt càng thêm rồng đậm vài phần.
- Chất độc số 103 này tôi vừa mới phát hiện hồi một năm trước. Hơn nữa còn mất hơn ba tháng mới nghiên cứu ra một loại độc mới. Cậu nói tiểu tử này chỉ dùng một số loại thuốc trung y, cộng thêm một ngày, không, chỉ là một buổi tối mà đã giải được loại độc tôi tốn thời gian rất lâu mới nghiên cứu ra được?
Gương mặt Mộc Hương đổ đầy mồ hôi. Đối mặt với ánh mắt kinh khủng của Sơn Trường Đại Nhân, y cảm thấy áp lực vô cùng:
- Sơn Trường Đại Nhân, tôi cũng biết là không có khả năng. Nhưng tôi đã hỏi đi hỏi lại nội ứng của chúng ta, hơn nữa còn thông qua nội ứng khác để xác nhận. Bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3510050/chuong-1014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.