- Chậc chậc, Mộc Hương, rốt cuộc tiểu tử này có quan hệ với người nào của tỉnh Nam? Tại sao lại làm được đến bước như vậy?
Tôn Diệu Nguyệt đặt tư liệu mới nhất trong tay xuống, dùng bút gõ xuống bàn vài cái, mày cau lại, kinh ngạc cảm thán.
- Căn cứ theo điều tra của chúng tôi, Tỉnh trưởng tình Nam đã trao quyền cho cậu ta. Hơn nữa còn ra lệnh cho ngành y tế và tuyên truyền phải toàn lực phối hợp.
Mộc Hương cung kính hồi báo.
- Ồ?
Ánh mắt câu hồn đoạt phách của Tôn Diệu Nguyệt lóe lên. Thấy vậy, Mộc Hương bên cạnh vội vàng cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy tim của mình đập lên thình thịch.
Dường như cảm nhận được sự thay đổi của Mộc Hương, ánh mắt Tôn Diệu Nguyệt hiện lên chút tự đắc, cười nói:
- Tôi vốn tưởng rằng tiểu tử đó không có Thiên Y Viện hỗ trợ, cho dù có thể đối phó nhưng cũng không thể lo lắng hết mọi thứ. Thật không ngờ, Tỉnh trưởng tỉnh Nam lại có thể vì cậu ta mà làm đến bước này. Đúng thật là hiếm thấy.
- Sơn Trường Đại Nhân, người không biết, mặc dù Giang Nguyên chỉ là y sĩ thực tập, nhưng căn cứ vào điều tra của chúng ta, trước khi cậu ta vào Thiên Y Viện, quan hệ giữa cậu ta và Tỉnh trưởng Bạch và một vị Phó tỉnh trưởng đã rất tốt. Cho nên cũng không tính là kỳ quái.
Mộc Hương vội vàng trả lời.
Tôn Diệu Nguyệt nghĩ đến một người nào đó, lại cười tự đắc:
- Nhưng, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3510048/chuong-1012.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.