- Cái gì? Tiếp tục hạ độc?
Giang Nguyên cau mày nhìn gương mặt lạnh nhạt của đối phương, xác nhận đối phương không phải nói đùa, liền trầm giọng nói:
- Không biết Sơn Trường Đại Nhân định hạ độc như thế nào?
- Đương nhiên là giống như lần trước. Nếu không, làm sao mà gọi là công bằng?
Sơn Trường Đại Nhân nhìn Giang Nguyên, ánh mắt hiện lên sự quái dị
- Thế anh nói như thế nào?
- Công bằng? Công bằng cái rằm. Cái này mà gọi là công bằng?
Sau khi rời khỏi trà lâu Vân Thanh, sắc mặt Giang. Nguyên có chút tái xanh, không nhịn được thấp giọng nói thầm:
- Con bà nó. Người hiền thì bị người ta bắt nạt, ngựa hiền thì bị người ta cối
Phát tiết lửa giận trong người, Giang Nguyên quay đầu nhìn bảng hiệu “Trà lâu Vân Thanh”, không nhịn được mà gõ vào đầu của mình.
- Không cho phép tìm nội viện giúp đỡ. Không cho phép nói chuyện đánh cuộc với nội viện. Con mẹ nó, tôi phải giải quyết làm sao đây?
- Nếu người của nội viện đến đây, con bà nó, cô đã chết trong tay họ rồi, còn dám uy hiếp tôi. Có loại người như vậy sao?
Nhớ đến điều kiện mà Sơn Trường Đại Nhân nói vừa nãy, Giang Nguyên hận đến nghiến răng.
Mặc dù thời gian vẫn còn sớm, nhưng Giang Nguyên cũng không trở lại phòng khám của Hồ lão, trực tiếp đón xe về phòng làm việc.
Ngồi trên xe taxi, nhìn cổng trường đại học Đông Nguyên, Giang Nguyên móc điện thoại gọi hai cuộc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3507320/chuong-990.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.