Sau khi chạy thoát, trong một thời gian ngắn, Giang Nguyên không hề có suy nghĩ lại tiếp tục đi đâu, ngoan ngoãn ở lại trong viện.
Cho nên, mặc dù phía Tây Bắc và Yên Kinh loạn thành một bầy, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến hắn. Bây giờ hẳn giống như một con chim cút núp dưới đôi cánh của Thiên Y Viện để tránh gió.
- Về rồi thì mau học hết những gì mà con chưa học, nhớ học hết cho ta. Nếu con còn dám chạy đi đâu nữa, xem ta có chặt đứt chân con hay không?
La lão quãng ra một câu tàn nhẫn, còn Vương Mịch thì cố nén cười bên cạnh.
Giang Nguyên tất nhiên là phải gật đầu. La lão rất tốt với hẳn, hơn nữa lần này hẳn cũng không có ý định đi đâu nữa. Ngoan ngoãn ở lại trong viện đế lánh nạn mới là lựa chọn tốt nhất. Đọc t𝗋𝑢yện hay, t𝗋𝑢y cập ngay ( T 𝗋𝐔𝗺T𝗋𝑢yện﹒Vn )
Bên ngoài đã chết một chủ quản một quân khu, cơn lốc này không nhỏ, hẳn Dương lão và tổ bảy người cũng phải đau đầu. Giang Nguyên cũng không có tâm tư nhúng tay vào. Việc này còn cách hẳn rất xa. Nếu đến gần, đó mới là ngu.
- Sư phụ, chuyện lần trước không phải nói có thưởng cho con sao? Thưởng bao nhiêu vậy?
Sau khi bị La lão mảng, Giang Nguyên lại nghĩ đến chuyện phần thưởng. Ngẫm lại có thể dùng điểm tích lũy để đổi dược liệu, trong lòng Giang Nguyên liền ngứa ngáy. Nếu không phải hắn vội đi Tây Bắc, hẳn đã sớm hỏi rồi
Thấy Giang Nguyên vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3501509/chuong-959.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.