Một tiếng hít thở khe khẽ hiện lên trong sự quan sát của Giang Nguyên, khiến trong lòng Giang Nguyên hơi chắc chắn. Chỉ cần người này ở đây, vậy thì yên tâm rồi. Nếu không lúc nào cũng phải phải lo lảng về người này có phải từ nơi khác chui ra. Đây chẳng phải chuyện khiến người ta yên tâm gì.
Vẻ mặt của Giang Nguyên hơi lãnh đạm, một lần nữa chậm rãi trốn vào trong góc tường lần trước. Giang Nguyên đứng trong góc tối, những binh sĩ kia cách Giang Nguyên chưa tới hai ba mét lúc này không hề phát hiện ra sự tồn tại của Giang Nguyên.
Mắt Giang Nguyên hơi híp lại, ngón tay hơi búng một cái, một đạo ngân quang im lặng bắn ra.
Những binh sĩ đứng cách Giang Nguyên khoảng hai ba mét kia dường như cơ thể hơi cứng đờ, sau đó lại hồi phục như trước giống như không hề có sự biến hóa khác thường gì xảy ra.
Giang Nguyên chậm rãi bước đi đến bên cạnh những binh sĩ này, mượn thân hình những binh sĩ này để che chắn tầm nhìn của các thủ vệ bên kia. Sau đó chân hẳn hơi dùng lực, búng lên một cái, trong nháy mắt liền vượt qua bức tường, tiến vào trong sân nhỏ.
Những vệ binh xung quanh không hề phát giác, còn những binh sĩ lúc này đang cứng đờ đứng chỗ đó lúc này trong mắt trống rỗng, một ngâm châm sáng bạc lúc này đang nhẹ nhàng rung lên trên cổ họ.
Giang Nguyên lắng lặng đứng trong sân. Lúc này trong sân không hề có vệ binh. Sau khi Giang Nguyên hơi dừng lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3498683/chuong-944.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.