- Về hình hình bệnh độc, ban nãy tôi đã nói rất rõ ràng... Trước mắt đã tìm được thuốc ức chế bệnh độc hữu hiệu. Ca bệnh nặng cũng đang được toàn lực cứu trị, hơn nữa biểu hiện của thuốc ức chế bệnh động tương đối hữu hiệu..
Giang Nguyên ngồi trước bàn đại biểu, trên mặt nở nụ cười mỉm bình tính, nhìn các phóng viên trầm giọng nói:
- Được... vị tiếp theo...
Giang Nguyên vừa nói, bên dưới lại một lần nữa có vài cánh tay giơ lên. Tuy mọi người biết buổi họp báo này là một vở kịch, nhưng các ký giả vẫn bằng, lòng giơ tay, dù không được gọi đến thì cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ. Lỡ như được gọi đến, có thể lộ mặt ở một trường hợp lớn thế này cũng tương đối tốt.
- Được... mời anh tóc ngắn đeo kính kia...
Giang Nguyên tủy tiện nhìn lướt qua đám đông, sau đó thuận miệng gọi một ký giả. Mặc dù trên mặt Giang Nguyên vẫn mim cười nhưng thực sự hắn cũng cảm thấy nhàm chán. Những trường hợp sáo rỗng như thế này, nếu không phải nhất định phải có một người bước ra chống đỡ cục diện, hắn lười đến tham gia những hoạt động như thế này.
- Tổ trưởng Giang, chào anh... Tôi là phóng viên Báo buổi chiều Bắc Kinh. Tôi muốn hỏi một chút về số người bệnh, chính xác là chỉ có mười ba người sao? Con số này có phải là con số thật không?
Vị ký giả này đứng dậy, liếc mắt vào quyển sổ trong tay, hỏi rõ câu hỏi
Giang Nguyên nghe thấy câu hỏi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3487075/chuong-914.html