- Cảm giác... đối với một bác sĩ mà nói là một thứ rất quan trọng... Có nhiều lúc, chúng ta thường chỉ dựa vào chút cảm giác khác thường này mà có thể phát hiện rất nhiều thứ mình không để ý đến, thậm chí là những thứ căn bản nghĩ mình cũng chẳng nghĩ tới.
- Đương nhiên, đối với cảm giác... yêu cầu ngưồn gốc và độ đáng tin rất cao... Nhưng chỉ cần chúng ta tỉ mỉ tìm kiếm, cuối cùng cũng sẽ tìm ra chút dấu vết từ trong chút cảm giác này.
Lúc này Đường y sư vẫn không nhìn Giang Nguyên mà quay đầu lại dạy bảo cho những y sĩ kia Sau đó, ông lại nhìn Giang Nguyên, trăm giọng nói:
- Là một người cha, có một cảm giác vô cùng linh mẫn nào đó cũng là đương nhiên.
Có lẽ cũng là do may mẫn, nhưng không thể phủ nhận, cảm giác của cậu tương đối linh mẫn và chính xác. Cậu chấp nhận mạo hiểm đưa ra phán đoán như vậy, cũng có nghĩa là có đủ tự tin, cho nên, lý do của cậu tôi tin!
- Tin..
Giang Nguyên ngẩn người, sau đó cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này mấy vị y sĩ bên cạnh cũng cảm thấy như vậy, đều chậm rãi gật đầu. Lúc này dù là ánh mắt của Trương Ngọc Phượng cũng hơi phiêu du đâu đó, giống như đang suy nghĩ gì.
Đường y sư nhìn thấy bộ dạng của mọi người liền ng gật đầu, tiếp tục trầm giọng nói:
- Tôi nghĩ mọi người đã nghiệm được gì đó từ những trải nghiệm trước đây, nhưng, mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3475552/chuong-886.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.