Lý phán quan nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua đột nhiên vô lực đặt mông ngồi trở lại trên chiếc ghế bành của mình. Lúc này lão đã hoàn toàn thất vọng rồi. Tên trước mặt mặc dù đứng ở đó hơi kỳ. lạ nhưng rõ ràng dưới tác dụng của thuốc điên cưỡng mà hắn giờ vẫn có thể bình tĩnh, điều đó chứng tỏ đối phương hoàn toàn hồi phục lại tinh thần dưới tác dụng của thuốc điên cưỡng.
Lý phán quan vô lực quay đầu nhìn thoáng qua nút điều chỉnh lượng thuốc, sau khi xác định mình đã văn hết nấc thì đành rơi vào tuyệt vọng.
Giờ chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa, thuốc nên dùng đều đã dùng rồi, xem ra lăn này cho dù dùng thuốc điên cưỡng cũng chẳng thể làm gì thằng nhãi này.
Lý phán quan nghĩ đến viên Vân Cực Đan đã sắp đến tay thì trong lòng vô cùng thất vọng. Vốn lão con hy vọng lần này Vân Cực Đan có thể giúp lão đột phá một chút, nhưng giờ xem ra đã mạo hiểm uổng công rồi.
Đương nhiên, thật ra Lý phán quan cũng thoáng thở phào nhẹ nhỏm, Giang Nguyên vô sự, như vậy dĩ nhiên cũng sẽ không xảy ra nguy hiểm gì
Có điều, lão thấy Giang Nguyên an toàn vượt qua như vậy thì thật sự không cam lòng, rất không cam long.
Nhưng không cam lòng thì cũng chẳng còn cách nào khác, lão chỉ có thể im lặng chờ thời gian trôi qua. Không lâu sau nữa, thăng nhãi khiến lão vừa nhìn đã thấy khó chịu nhưng cũng chỉ đành bất lực này cuối cùng sẽ biến mất khỏi tầm mắt lão. Giờ lão chỉ hy vọng tên này mau mau biến mất chứ không còn muốn làm gì đối phương nữa. Lần này lão thật sự thấy rất mệt, chỉ sợ sau này cũng sẽ không còn thiết tha gì nữa.
Trong lúc Lý phán quan cuối cùng cũng quyết định buông tay thì mất lão đột nhiên lóe lên, vì dường như lão đã nhìn thấy bóng người trên màn hình kia đột nhiên lắc một cái.
- ồ?
Đồng chí Lý phán quan đã mệt mỏi không thiết tha gì nữa lập tức trợn tròn hai mắt nhìn lên màn hình. Rõ ràng bóng người kia đã có phản ứng khác thường. Lão liền ngồi bật dậy.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Ban nãy chẳng có chút phản ứng gì, sao giờ hình như thẳng nhãi này lại có cảm giác rồi?
Lý phán quan nhìn chằm chằm màn hình, lúc này trong lòng cảm thấy hơi khó tin. Tuy rõ ràng là trong màn hình người kia đã có phản ứng nhưng Lý phán quan trải qua kinh nghiệm lần trước nên giờ không hề cảm thấy hưng phấn, chỉ nghĩ có phải thằng nhãi này lại chơi mình không?
Không có chuyện gì cũng giật giật vài cái, sau đó lập tức không có động tính gì, rõ ràng là đang chơi anh mà.
Đương nhiên, bản thân Giang Nguyên là hiểu rõ nhất, lúc này hắn thật sự không chơi Lý phán quan. Vì trạng thái trống rỗng chỉ có thể duy trì bốn mươi lắm phút, sau đó sẽ bị hóa giải.
Mà một khi hắn thoát khỏi trạng thái trống rỗng rồi thì hắn liền cảm thấy một cơn nóng nảy đang dâng lên trong lòng.
- Hộc hộc hộc....
Giang Nguyên thở từng hơi mạnh đồng thời hai mắt lập tức bắt đầu đỏ lên.
Giang Nguyên vừa miễn cưỡng ổn định cảm xúc của mình, vừa bắt đầu làm thử vài động tác Ngũ Cầm Hí để áp chế sự nóng nảy trong lòng.
Có điều, trong tình huống nóng nảy này, động tác của Giang Nguyên càng lúc càng thiếu chính xác, thậm chí ngay cả Lý phán quan lúc này vốn đã hết hy vọng giờ cũng bắt đầu nghi hoặc.
Thăng nhãi này thật sự lại xảy ra vấn đề à?
Cùng với hơi thở nặng nề của Giang Nguyên, thuốc điên cưồng rồng nặc trong không khí bắt đầu đi vào phổi Giang Nguyên, sau đó thuận theo các mạch máu và dưỡng khí tiến vào động mạch phổi, sau đó đi thẳng đến tim, động mạch não....
Giang Nguyên muốn hít thở chậm rãi nhưng không làm được. Cảm giác nôn nóng trong lòng khiến hắn muốn cảm xúc hơi bình tĩnh lại cũng vô dụng.
Có điều vẫn may trong cơ thể vẫn còn chút sức đề kháng với loại thuốc điên cưỡng này. Dưới tác dụng của sức đề kháng này, Giang Nguyên vẫn coi như có thể miễn cưỡng khống chế chính mình, miễn cưỡng kiên tr không để mình bị sức mạnh tương đối trong không gian nhỏ hẹp này ép cho suy sụp.
Lúc này Lý phán quan vừa mừng vừa lo, nhìn rong màn hình giám sát, lần này e là thằng nhãi này đã thật sự xảy ra vấn đề. Lẽ nào viên Vân Cực Đan của mình lần này lại có hy vọng rồi.
Lão lập tức nhìn đồng hồ trên màn hình, trong lòng mừng thầm, vẫn đủ... Hơn nữa lượng thuốc vẫn còn đủ, có thể duy trì đến phút cuối, xem ra trời không tuyệt đường người mà.
Lúc này, trong màn hình chỉ thấy động tác của bóng người kia càng lúc càng gấp gáp, nụ cười mỉm trên gương mặt Lý phán quan càng thêm đậm.
- A....
Trong miệng Giang Nguyên phát ra tiếng gầm thấp, hai mắt đỏ lên. Tuy cơ thế dần đã có sức đề kháng với loại thuốc điên cưồng này, nhưng chỉ một chút sức đề kháng này so với dược tính của một lượng thuốc lớn như vậy thì tác dụng tương đối có hạn.
Giang Nguyên bắt đầu cảm thấy trong lòng có một sự nóng nảy và có cảm giác muốn đập phá tất cả đang bắt đầu xâm lấn sự tỉnh táo của mình.
- Hộc hộc hộc...
Giang Nguyên miễn cưỡng áp chế tiết tấu hơi thở của mình, để mình thở chậm lại. Nếu muốn chống lại sự kích động nóng nảy này chỉ có cách hít thở chậm lại mới có thể làm được điều này. Nếu không hít thở chậm lại thì với tình hình trước mắt mình chắc chẳn không thể chống đỡ được quá nửa tiếng nữa, tỉnh thần của mình sẽ hoàn toàn suy sụp. Tâm ý của Giang Nguyên dường như cảm nhận được quyết tâm của hắn, cỗ năng lượng trong cơ thể Giang Nguyên lúc này cũng bắt đầu chậm rãi vận chuyển, bắt đầu toát ra một hơi lạnh nhàn nhạt giúp cho Giang Nguyên miễn cưỡng khống chế tiết tấu hơi thở.
Giang Nguyên cảm nhận được hơi lạnh nhàn nhạt toát ra từ khí hải thì trong lòng khá vui vẻ, vội vàng mượn hơi lạnh này bắt đầu dốc sức khống chế tần suất hơi thở, cuối cùng đã giảm từ một phút hơn hai mươi lần xuống còn khoảng hơn mười lần.
Cùng với tần suất thở chậm lại, Giang Nguyên liền cảm nhận thấy cảm giác nôn nóng đang từng bước ăn mòn sự tỉnh táo của mình lúc này rõ rằng cũng trở nên chậm lại.
Sau khi Giang Nguyên cảm nhận được thay đổi này cuối cùng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhỏm. Động tác Ngũ Cầm HÍ của hắn lúc này cũng dần trở nên trôi chảy hơn nhiều. Nếu cứ thế này, có lẽ mình có hy vọng kiên trì đến phút cuối cùng.
Cứ như thế, thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, dưới sự sốt ruột của Giang Nguyên và Lý phán quan, cuối cùng thời gian chỉ còn cách kỳ hạn mười ngày gần một tiếng nữa.
Lúc này, bên ngoài cửa Phòng sám hối đã bắt đầu có vài người dường như vô tình dừng bước ở đây. Những người này có một số chỉ đơn thuần là hiếu kỳ, có một số đặt cược, có một số thì quan tâm Giang Nguyên nên trong khoảng thời gian này họ đều không hẹn mà đến đây, đợi kết quả cuổi cùng.
- A... Lỗ Tân, anh cũng đến à?
Một y sĩ khoảng ba lãm ba sáu tuổi mặc đồng phục màu trắng cười chào hỏi một vị khác.
Một y sĩ khác tuổi tác trông có vẻ tương đương nghe thấy tiếng chào hỏi này liền quay đầu lại nhì sau đó cười nói:
- Đúng vậy.. sao? Lý Hiểu Dương, lần này anh cũng đặt cược à?
- Không... Tôi chỉ tò mò, nghe nói Phòng sám hối này tắt đèn, rồi đèn đỏ sáng, tỷ lệ cược của bên Lý Mạnh thay đi đổi lại, mà Giang Nguyên vẫn có thể chống đỡ đến giờ, cho nên tôi rất tò mò. Dù sao cũng rãnh rồi không có việc gì nên tới xem thử...
Lý Hiểu Dương cười ha ha nói.
- Haha... Tôi có đặt cược một ít, có điều chủ yếu cũng chẳng khác gì anh, muốn xem thử vị Giang Nguyên nổi danh gần đây lần này bước ra rốt cuộc sẽ. như thế nào... Nếu hẳn vẫn có thể bước ra như bình thường, vậy thì Lỗ Tân tôi đời này thật sự chỉ bội phục mình hắn!
Vị y sĩ tên Lỗ Tân này trong mắt tràn đây hưng phấn nói.
- Chuyện thế này rất hiếm gặp, sao không đích thân đi xem được chứ!
- Haha... giống nhau cả thôi, giống nhau thôi!
Lúc này Lý Hiểu Dương cũng cười nhìn một hai bóng người quen thuộc thỉnh thoảng đi đến, không. ngừng mỉm cười gật đầu nói.
Lúc này Mã Tiểu Duệ cũng ra tới cửa, mặc dù cô không muốn Giang Nguyên xuất hiện với bộ dạng thất thố, nhưng sau khi nhận được tin từ chỗ Lý Mạnh, rốt cuộc cô cũng không kìm được. Ít nhất cô nghĩ, nếu Giang Nguyên thật sự xuất hiện biểu hiện khác thường, nếu bên trong không khống chế Giang Nguyên, vậy mình sẽ ra tay trước đánh bất tỉnh Giang Nguyên rồi tính sau, không thể để hắn mất mặt trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Chỉ có Tuyên Tử Nguyệt lúc này đang ở cạnh Vương Mịch, trong lòng sốt ruột ngồi chờ trong phòng xuất phát từ lòng quan tâm, Vương Mịch không dẫn Tuyên Tử Nguyệt đến Phòng sám hối vào lúc này. Vì cô hiểu rất rõ, khi Giang Nguyên ra ngoài rốt cuộc sẽ có tình trạng gì còn chưa biết. Để tránh Tuyên Tử Nguyệt nhìn thấy điều gì khác thường mà không chấp nhận được, Vương Mịch quyết định cứ chờ ở đây thì hơn.
Nếu Giang Nguyên không có việc gì, đĩ nhiên tất cả đều tốt, nếu có chuyện, vậy thì đợi tình trạng của Giang Nguyên bình ổn lại rồi trở vẽ là lựa chọn tốt nhất.
Hai mắt Giang Nguyên càng lúc càng đỏ, mặc dù hắn đang miễn cưỡng áp chế và kiên trì thành công đến giờ, nhưng lúc này cũng đã đến cực hạn. Ý thức của hẳn bắt đầu hơi mơ hồ, nhưng có điều chấp niệm trong lòng khiến hẳn khống chế được phản ứng của mình, không để thần trí của mình hoàn toàn bị hủy diệt, sau đó tỉnh thần bị sụp đổ.
- Nhanh lên một chút... Nhanh lên một chút...
Lý phán quan nhìn bóng người đi lại khó khăn đang làm từng động tác Ngũ Căm Hí trong Phòng sám hổi, lúc này cũng nghiến chặt răng, miệng lầm bầm nói. Thời gian thật sự đã không còn nhiều nữa.
Dường như đúng như những gì Lý phán quan đang làm bầm. Không khí trong Phòng sám hối nhỏ hẹp lúc này đang đần xuất hiện vài thay đổi khác thường. Không khí vốn gần như trong suốt bắt đầu lờ mờ xuất hiện một ít bụi màu vàng nhạt.
Giang Nguyên cũng không hề biết rõ điều này. Hơi thở của hắn vẫn gấp gáp hít những hạt bụi nhỏ này vào phổi. Ý thức đã mơ hồ của hản lại đột nhiên lóe lên dòng cảnh báo:
- Tít... trong cơ thể phát hiện vật chất hữu cơ khác thường, phân tích cho thấy là vật chất biến dị kết hợp giữa thuốc ảo giác và thuốc điên cưồng... Cơ thể không thể khống chế... tinh thần cơ thể sắp bị đánh chiếm...
Tín tức này còn chưa hiển thị hết, hai mắt Giang Nguyên trong nháy mắt biến thành màu đỏ, hẳn ngẩng đầu lên trời rống lên một tiếng khiến người ta run sợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]