Sau khi mọi người đồng thanh đọc xong hết đoạn “Đại y tinh thành”, âm thanh vẫn còn vang vọng mãi không tan.
Dường như mọi người đều chìm trong sự kích động này, mãi mà vẫn chưa thoát ra được.
Bởi vì, đoạn Đại y tỉnh thành này từ nhỏ họ đã đọc thuộc làu, nhưng hình như nó đã trở thành thứ bị lãng quên từ lâu lắm rồi.
Thiên y sư Từ Khải Liễu đứng trên bục, hai mắt híp lại, sau khi nhẹ nhàng hít vào một hơi, lúc này mới đân thoát khỏi sự chấn động, nhìn những đồng liêu vẻ mặt đang say mê kia, trong mắt lóe lên tia vui mừng và cảm khái.
Lúc này, bà bắt đầu tự vấn lại, mình làm Viện trưởng bao nhiêu năm như vậy, có lẽ, thật sự đã quên đi một vài thứ.
Đúng lúc bà định lên tiếng nói vài câu thì bà đột nhiên cứng lại, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía bục giảng.
Sau đó, vẻ mặt của bà bắt đầu trở nên cổ quái, thậm chí là lộ ra vẻ kinh hãi...
Lúc này mấy vị Thiên y sư cũng đần đần hồi thần. Họ vừa nhìn thấy vẻ mặt của Thiên y sư Từ Khải Liễu thì cũng hơi sửng sốt, sau đó như đều cảm nhận được gì đó, đều nhìn về phía bục giảng.
Sau một hai giây, mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó thì trên mặt họ bắt đầu xuất hiện những cảm xúc khác nhau, có vui mừng, có phấn chấn, có ngưỡng mộ, thậm chí còn có cả đố ky.
Lúc này những người bên dưới đều lần lượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3473865/chuong-797.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.