🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mấy ngày kế tiếp, Giang Nguyên vẫn ở trong biệt thự Tây Sơn, thưởng thức không khí yên tĩnh mà bình thường khó có được. Nếu hắn không ra khỏi cửa, đảm bảo sẽ không người nào phát hiện.

Giang Nguyên im lặng chờ người của Thiên Y Viện liên lạc với hắn. Tuy hắn không xác định là lúc nào, nhưng trước ngày 15 tháng Giêng, chắc chắn sẽ có. người đến tìm hắn. Đương nhiên, cuộc sống ở Tây Sơn cũng không còn yên tĩnh nữa, bởi vì Phan Hiểu Hiểu đã đến.

- Giang Nguyên, không phải anh nói sẽ đợi tôi đến tỉnh Nam sao? Tại sao lại trở về?. Truyện Truyện Teen

Bước vào cửa, Phan Hiểu Hiểu vừa vui mừng lẫn ngạc nhiên nhìn Giang Nguyên, rồi lại nhìn Tuyên Tử. Nguyệt, xác nhận cả hai không có gì thay đổi mới thở phào một hơi.

Giang Nguyên mỉm cười nói:

- Ở nhà vài ngày cũng nhàn rỗi, nên sớm trở về, đỡ cho cô phải chạy đến đó.

- Thật không? Tuy không xác định được Giang Nguyên nói là thật hay giả, nhưng Phan Hiểu Hiểu nghe xong, cũng cảm thấy vui.

Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh cũng không khỏi liếc nhìn Giang Nguyên. Tên tiểu tử này nói tới nói lui cũng chỉ toàn giết người không đền mạng.

Thấy khóe miệng Tuyên Tử Nguyệt nhếch lên, Giang Nguyên bất đắc dĩ cười khổ. Hắn hiểu ý của Tuyên Tử Nguyệt nhưng ý của hắn không phải như vậy.

Nhưng Phan Hiểu Hiểu không để ý đến ánh mắt trao đổi của hai người, mà là nhìn Tiểu Bảo đang chạy đến gọi “mẹ nuôi”. Cô ngồi xổm xuống, giang hai tay ôm Tiểu Bảo vào lòng, sau đó móc từ trong túi một phong bao lì xì nhét vào tay Tiểu Bảo, cười nói:

- Mẹ nuôi cho con, có thích hay không?

- Thích.

Tiểu Bao hôn vào má Phan Hiểu Hiểu một cái thật mạnh, cười ngọt vô cùng.

Thời gian lại trôi qua tiếp một ngày. Mặc dù đã cố gắng không tạo tiếng động, nhưng thực lực của Tuyên gia là không thể nghỉ ngờ, rốt cuộc cũng đã tìm được đến cửa biệt thự Tây Sơn.

Bởi vì biệt thự Tây Sơn có không ít quan chức cấp cao ở, nên không có người nào có dũng khí làm loạn ở đây. Cho nên bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ mà canh chừng, đồng thời đem tin tức về báo lại cho Tuyên Năng.

- Tiếp tục canh chừng cho tôi. Nếu như tiểu thư ra ngoài, ngay tức khắc tóm cổ nó về. Vạn nhất không được thì để tôi đích thân đến.

Tuyên Năng cúp máy thật mạnh, nhưng gương mặt lại là sự bất đắc dĩ, khiến cho Tuyên phu nhân ở bên cạnh phải thở dài.

- Không thể kéo dài được nữa. Nếu trước tết Nguyên Tiêu mà Tử Nguyệt không về, chúng ta cũng không tìm được lý do để nói với Tề gia.

Tuyên Năng nói cho mình nghe, nhưng đồng thời cũng nói cho Tuyên phu nhân nghe.

- Dù sao thì ông cũng quyết định đi.

Tuyên phu nhân không nói thêm điều gì, chỉ gật đầu rồi bước ra khỏi phòng.

Nhìn theo bóng lưng của vợ, Tuyên Năng cười khổ, sau đó ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Có một số việc, cuối cùng cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

'Tề Lãng âm trầm nhìn người thanh niên trước mắt, lạnh nhạt hỏi:

- Cậu nói cái gì?

- Gia chủ, căn cứ theo điều tra của chúng tôi, động tĩnh khác thường của Tuyên gia gần đây chính là đang đi tìm một người.

Người thanh niên nhìn Tê Lãng, ánh mắt hiện lên sự hưng phấn. Sau khi Tê Lang chết, người được gia chủ tín nhiệm vẫn chưa được bổ khuyết. Lần này y lập được: công lớn. Y tin rằng mình nhất định có thể tiến vào tầm mắt của gia chủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.