- Không sợ... có ba ở đây, Tiểu Bảo không sợ...
Tiểu Bảo vui mừng ghé sát vào ngực Giang Nguyên, lắc mạnh đầu nói.
Giang Nguyên kiên trì ngồi trên máy bay trong ánh mắt hưng phấn, tò mò, kính nể của mọi người mấy giờ, cuối cùng chiếc máy bay cũng thuận lợi chậm rãi đáp xuống phi trường quân khu Bắc Kinh. Các bệnh nhân và người bị thương đều gió êm sóng lặng khiến Bạch Kiến Quân thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng mang theo chút cảm xúc kỳ lạ.
Bạch Kiến Quân nhìn Giang Nguyên cẩn thận đi nhổ ngân châm ra cho các bệnh nhân, sau khi chân chừ một lúc vẫn đi về phía trước, khuôn mặt xấu hổ nói với Giang Nguyên:
- Bác sĩ Giang... chuyện đó... cảm ơn cậu! - Đừng khách sáo...
Giang Nguyên gật đầu, bỏ tất cả ngân châm vào trong ống châm, sau đó nhìn Bạch Kiến Quân, lãnh đạm nói:
- Sau này bác sĩ Bạch nên cẩn thận hơn, đôi lúc những chuyện ngoài ý muốn khó có thể khống chế được!
- Vâng, vâng... sau này chắc chăn sẽ chú ý hơn!
Bạch Kiến Quân biết Giang Nguyên muốn nói gì. Mặc dù bị một thăng nhãi nhỏ hơn mình gần hai mươi tuổi giáo huấn rất xấu hổ, nhưng anh ta cũng biết hiện tại đối phương thật sự có tư cách giáo huấn mình. Hơn nữa hắn vừa mới giúp đỡ mình nên chỉ còn cách liên tục gật đầu đáp lời.
Sau khi dứt lời, Giang Nguyên liền ôm Tiểu Bảo, vẫy tay với Dương Vũ sau đó mỉm cười đi xuống máy bay.
Lúc này, bên cạnh máy bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3410364/chuong-647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.