Lúc này vẫn còn mấy thím cố gắng chen vào, đưa một cái gói nhỏ, nhét vào tay Giang Nguyên, mắt ngấn lệ, kéo tay Giang Nguyên nói:
- Bác sĩ Giang, mấy ngày nay cậu mệt rồi. đây là mấy cái bánh bọn thím làm cho cậu, cậu mang theo ăn trên đường, đừng để bị đói!
Giang Nguyên nhìn cái túi trong tay vẫn còn mang theo hơi ấm, sóng mũi càng cay cay, gật mạnh đầu nói:
- Cảm ơn, cảm ơn các thím. - Bác sĩ Giang đi thong thả, đi thong thả!
Lúc này bên ngoài đám đông lại truyền đến những tiếng gọi ầm ỉ. Giang Nguyên nhìn sang thì thấy đám đông đang chậm rãi nhường ra một con đường, một nhóm người chầm chậm đi vào trong.
Giang Nguyên nhìn thấy một nhóm người đang dìu một ông cụ có khuôn mặt quen thuộc tiến vào, đăng sau còn có mười mấy thôn dân, Giang Nguyên không kìm được lộ vẻ bất đắc dĩ. Không ngờ mấy bệnh nhân trong lầu lại chạy đến đây, nếu động đến miệng vết thương thì phải làm sao?
Hắn lập tức chạy đến đón, bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Ôi, sao mọi người cũng tới vậy, lỡ như động đến miệng vết thương thì phải làm sao?
Giang Nguyên còn chưa kịp tiến đến đỡ thì đã thấy hai ba chục người nhà đang dìu người bị thương, còn cả mười mấy người lớn nhỏ phía sau lúc này đều chậm rãi quỳ gối trên mặt đất, cong người xuống.
Giang Nguyên nhìn thấy cảnh này sắc mặt liền biến đổi, vội vàng đưa tay ra ngăn cản hai người đứng đầu tiên, kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3410356/chuong-639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.