Nhưng sau khi lặp đi lặp lại như vậy hai lần, Vương Mịch lại phát hiện nước cho vào vẫn có màu đỏ sẫãm.
- Chuyện gì vậy?
Trái tim Vương Mịch chợt thắt lại, cô ta đã rửa hai ba lần rồi, theo lý mà nói thì dù là máu tích tụ trong khoang bụng thì lúc này dù không được rửa sạch thì cũng không. đến nỗi màu đậm như vậy. Cô ta vội hút sạch nước máu rồi lại lần nữa phun nước vào rửa.
Nhưng lần này nước cho vào rất nhanh lại lần nữa biến thành màu đỏ sẫãm.
Mặt Vương Mịch trong nháy mắt liền trắng bệch. Cô ta không dám rửa nữa, vội hút sạch nước bên trong rồi trầm giọng nói:
- Tôn Nghị, xảy ra vấn đề rồi.
- Hả? Vấn đề gì?
Tôn Nghị ở bên cạnh đang xỏ chỉ, chuẩn bị khâu không hề ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thuận miệng hỏi.
Vương Mịch quay đầu nhìn Tôn Nghị một cái, lúc này mới chú ý đến vết màu đỏ sẫm trên găng tay bên trái của anh ta, vẻ mặt lại biến đổi, vội nói: - Mau, phía sau lá lách có vết nứt, mau mau.
Lúc này vẻ mặt Tôn Nghị cũng thay đổi, ném kiềm kẹp kim trong tay đi, nhìn nhìn nước máu đậm đặc trong khoang bụng, cả kinh, vội thò tay vào, đang định nâng lá lách lên thì Vương Mịch lại kéo lại, trầm giọng nói:
- Để tôi.
Nhìn Vương Mịch cẩn thận thò tay vào mò, sắc mặt Tôn Nghị lại biến đổi. Anh ta biết rõ lúc đầu khi kiểm tra không hề nghiêm trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3410326/chuong-609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.