Giang Nguyên khế cười khổ một tiếng, ở đây không có cách liên lạc với bên ngoài, hắn đành phải đi nên lập tức bất đắc dĩ nói:
- Ở đây không có thuốc, tôi ở lại cũng vô ích... Nếu tôi đi thì ít nhiều còn có thể lấy chút đồ về!
Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, thầy thuốc Đào. im lặng, anh ta biết lời này của Giang Nguyên là sự thật. Thầy thuốc Giang là người của quân đội, hắn đi thì dù thế nào đi nữa cũng còn hơn một người dân thường như anh ta.
- Anh đi ngủ sớm đi... Ngày mai e là có mấy bệnh nhân không gắng gượng được, hơn nữa chưa biết chừng sẽ có nhiều bệnh nhân hơn đến, anh sẽ có rất nhiều việc...
Giang Nguyên chậm rãi thở dài...
Hắn lại nắm chặt chăn trong tay, đắp kín cho Tiểu Bảo sau đó theo thói quen sờ vào túi mình, sờ vào mới thấy trống không, đành bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Mấy cây Lão sơn sâm hắn mang đến, ngoài hai ngày đầu hẳn ăn một ít ra, còn lại đều dùng để cấp cứu rồi. Miếng cuối cùng dài khoảng một cm chiều hôm qua hắn đã dùng vào người một bệnh nhân phẫu thuật.
Hắn đành mang theo nụ cười bất đắc dĩ, chậm rãi chìm vào giấc ngủ...
“Cơ thể tiến hành trạng thái ngủ đông... Phương pháp vận khí Ngũ Cầm tự động bắt đầu vận hành...”
Tin tức này hiện lên trong đầu Giang Nguyên, luồng năng lượng trong Khí Hải của Giang Nguyên lại lần nữa bắt đầu vận hành theo hai mạch Nhâm Đốc. Mà những hạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3410314/chuong-597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.